Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 28: Cưng Vợ Đến Tận Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt lấy lời khai xong liền đến bện viện huyện.
Bạch Nguyệt là bác sĩ.
Cô giúp Cố Lăng Kiệt rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó quấn gạc.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô âu yếm.
Cô rất chuyên tâm, sự tập trung của cô đều đặt trên cánh tay đang bị thương của anh, chân mày khẽ nhíu, dường như trong ánh mắt có thứ gì đó chảy xuống.



“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi cô.
“Dường như mỗi lần anh gặp em đều không có chuyện gì tốt đẹp cả. Lần trước thì tai nạn xe, lần này lại bị thương.” Bạch Nguyệt xin lỗi nói.
“Sao anh lại cảm thấy gặp được em đều là chuyện tốt vậy, hay là nhiệm vụ khiến người khác bình yên vô sự của em không thể hoàn thành. Lần trước cũng là vì em, anh có thể lấy lý do tạn nạn xe mà tránh được một số chuyện không đâu.” Cố Lăng Kiệt an ủi.
“Vậy lần này thì sao?”
“Lần này là do anh gọi em đến, nếu một mình anh, anh cũng sẽ bị mắc lừa, anh cũng không biết hai cô gái đó đang diễn kịch thì có lẽ anh đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi, chứ không phải là bị vết thương cỏn con này đâu.” Cố Lăng Kiệt nói rồi nắm chặt tay cô.


Trái tim Bạch Nguyệt khẽ run.
Lòng bàn tay anh rất ấm.
Cô muốn rút tay ra, nhưng anh lại ôm cô vào trong lòng, ghì chặt lấy cô.
“Anh thả em ra.” Bạch Nguyệt quay mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh không muốn buông ra.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Nhịp tim Bạch Nguyệt đập nhanh mất kiểm soát.
Lý trí đã đang bị lay động.
Cố Lăng Kiệt là một người đàn ông rất tuyệt vời.
Người đàn ông như vậy cho dù chỉ đứng dưới ánh nắng anh cũng có thể chói chang hơn ánh nắng rất nhiều.
Biết bao tiểu thư danh giá, môn đăng hộ đối muốn lấy anh.


Còn cô không xinh đẹp cũng chẳng giỏi giang gì, chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường.
Từ lần gặp lại này, cô mới phát hiện, anh kiên quyết ngang ngược khiến cô không thể chống cự hay từ chối. Những thứ thuộc về hơi thở của anh gần như khiến cô sắp ૮ɦếƭ ngạt rồi.
Anh cũng không muốn mới bắt đầu đã có chút thất lễ hay đường đột gì, mà căn bản anh không hề hỏi cô có muốn hay không.
Cô thật sự rất sợ, bản thân sẽ tha thứ, bỏ qua cho lỗi lầm của mình.
“Cố Lăng Kiệt, em chưa ly hôn, anh biết điều đó mà.” Bạch Nguyệt trực tiếp nói ra.
“Anh không quan tâm, đó chỉ là một tờ giấy mà thôi, bây giờ anh có thể làm cho tờ giấy đó vô hiệu được.” Cố Lăng Kiệt buông cô ra, cầm lên điện thoại ấn số gọi đi.
“Trung tá Thượng, tôi là Cố Lăng Kiệt, tìm luật sư giỏi nhất thành phố giúp Bạch Nguyệt làm hồ sơ ly hôn, giải quyết trong vòng một tuần.” Cố Lăng Kiệt bá đạo ra lệnh.
Bạch Nguyệt cạn lời.
Anh nhìn cô rồi hỏi: “Em còn vướng mắc gì, cứ nói thẳng ra, anh sẽ giải quyết cho em, Bạch Nguyệt, đừng trốn tránh như con rùa rụt cổ, lần này, anh sẽ nắm chặt tay em.”
“Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, hành động như vậy không hay chút nào.” Bạch Nguyệt đứng dậy.

Cố Lăng Kiệt nắm chặt cánh tay Bạch Nguyệt, ánh mắt sắc bén, bởi vì động vào vết thương kiến vế thương rách ra, máu chạy nhuộm đỏ băng gạc.
“Em và Tô Khánh Nam quen nhau cũng đủ lâu rồi nhỉ, kết hôn cũng đã 3 năm, vậy em có hợp với hắn không?” Cố Lăng Kiệt không vui vẻ nói.
“Em hết hôn cùng anh ta cũng đã ba năm mà còn không nhận rõ con người anh ta ra sao, huống chi là cùng anh? Em không phải là hạng phụ nữ chỉ muốn vui chơi qua đường, em muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác, một cuộc sống với người chồng yêu thương em, một đứa con đáng yêu, người chồng không cần quá có quyền, chỉ cần biết chăm sóc gia đình là được, đây chính là khát vọng của em.” Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
“Anh không cho em được cuộc sống mà em muốn sao? Ít nhất anh có thể bảo vệ em trong khả năng của anh, cho dù sóng gió như thế nào, chỉ cần anh không ૮ɦếƭ, thì anh sẽ bảo vệ em bình an chu toàn.” Cố Lăng Kiệt buồn phiền.
“Ít nhất cũng phải đợi sau khi em ly hôn, bây giờ em là gì, em là bà Tô chứ không phải bà Cố, em không thể vượt qua nút thắt này.” Bạch Nguyệt kích động nói.
“Vậy nói rồi đó, sau khi em ly hôn, chúng ta sẽ kết hôn.” Cố Lăng Kiệt buông cánh tay cô ra, bá đạo ngang ngược nói.
Bạch Nguyệt: “...”
Cô khựng lại.
Thật ra cô không phải là có ý này.
Cô chỉ là không muốn anh ép cô, cô hơi ngạt thở với cách ngang ngược bá đạo của anh.


Anh nói câu này khiến Bạch Nguyệt biết cô đã nói sai.
“Tại sao cứ phải là em? Em không hiểu.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Anh cũng không rõ tại sao cứ phải là cô.
Nhưng, ba năm trước, anh đã chiếm được cô rồi đem lòng yêu cô.
Biết cô sống không tốt lại càng không thể buông cô ra được.
Anh muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp, bù đắp sai lầm ba năm trước, cho dù là cả kiếp này anh cũng muốn cho cô hạnh phúc.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cánh tay mình: “Chuyện này không cần nói thêm nữa, giúp anh băng bó lại đi.”
Bạch Nguyệt nhìn vết thương anh lại chảy máu.
Nghĩ lại cũng đúng, thời gian cô ly hôn vẫn còn một tháng nữa, vẫn có thể nảy sinh ra rất nhiều biến cố.
Bây giờ cô đang lo lắng cho tương lai, một nỗi lo không phương hướng, lo lắng quá xa rồi.


Dẫu sao bây giờ anh cũng không ép cô, chuyện sau này để sau này rồi tính.
Bạch Nguyệt gỡ băng gạc trên cánh tay Cố Lăng Kiệt ra, giúp anh rửa lại vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại.
“Thuốc kháng sinh chống viêm bắt buộc phải uống, như vậy ngày mai sẽ không sưng tấy và sốt, còn về sết sẹo thì không cần uống thuốc, uống nhiều nước là được.” Bạch Nguyệt ân cần dặn dò.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười, đứng dậy.
“Anh cười cái gì?” Bạch Nguyệt không hiểu nhìn anh hỏi.
“Cảm thấy em ân cần dặn dò như vậy cũng rất hay, đi thôi, bây giờ cũng rất muộn rồi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm nữa.”
“Được, để em lái xe.” Bạch Nguyệt cầm bọc thuốc đi lên phía trước.
Con đường nơi thôn quê, rất yên tĩnh, trong lúc này, không có một bóng người hay chiếc xe nào qua lại.
Bạch Nguyệt yên tĩnh lái xe.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô.
Nếu, ba năm trước cô không gặp phải anh thì cô sẽ như thế nào?
Tô Khánh Nam sẽ đối xử tốt với cô chứ?
Điện thoại của Bạch Nguyệt bỗng kêu lên.
Cô nhìn qua là Lưu San gọi đến, cô ấn nút nghe.
“San à, sao vậy?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Nguyệt à, nói cho cậu chuyện này.” Giọng nói của Lưu San đè xuống âm lượng thấp nhất: “Bây giờ tớ cùng Tô Khánh Nam và Hình Cẩm Nhi ra ngoài rồi, bọn họ làm chuyện đó ở nơi hoang dã này, haha, lát nữa tớ sẽ chụp ảnh lại, nếu một tháng sau Tô Khanh Nam không chịu ly hôn thì cậu cũng có chứng cứ ngoại tình của anh ta để tố cáo, cái đồ không ra gì này, chơi quá tay rồi, Hình Cẩm Nhi sao lại tiện nhân đến vậy chứ.”
“Cậu một mình phải chú ý an toàn đó, bây giờ đã rất muộn rồi.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Sợ gì chứ, Thẩm Diên Dũngcũng ở đây mà, anh ta là thái tử gia, ai dám ᴆụng đến anh ta chứ, không sao đâu, tớ không nói chuyện với cậu nữa, bọn họ dường như sắp làm xong rồi, tiếng rên của Hình Cẩm Nhi sắp lên đỉnh rồi, tôi đi chụp ảnh đây.” Lưu San nói xong liền tắt điện thoại.
Bạch Nguyệt nắm chặt điện thoại trong tay.
Lần này, chắc cô có thể ly hôn dứt khoát được với Tô Khánh Nam rồi.
“Đói không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bữa tối vì ngại ngùng nên chắc cô không ăn được nhiều, chạy đi chạy lại như vậy, nên khi Cố Lăng Kiệt hỏi cô mới cảm thấy bản thân thật sự đã đói.
“Muộn như vậy các quán ăn cũng đóng cửa rồi, cửa hàng tiện lợi cũng không mở đâu, trong phòng em có mì gói, lát nữa về chúng ta pha gói mì ăn nhé.” Bạch Nguyệt gợi ý nói.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt trả lời.
Nơi họ qua đêm cách bệnh viện không xa, trong chốc lát đã tới rồi, Bạch Nguyệt mới dừng xe, Cố Lăng Kiệt lướt qua khuôn mặt cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn ngọt ngào...
Bạch Nguyệt giật mình, còn chưa kịp phản ứng, anh đã buông cô ra.
“Bạch Nguyệt, em thật ngốc, loại người như Tô Khánh Nam thật không đáng để em thích.” Cố Lăng Kiệt nói với giọng đầy tình cảm.
“Sẽ có một ngày phải trưởng thành.” Bạch Nguyệt cảm than.
“Vậy bây giờ em đã trưởng thành chưa?” Cố Lăng Kiệt truy hỏi.
Bạch Nguyệt không hiểu câu nói này của Cố Lăng Kiệt là có ý gì, nên không dám tùy tiện trả lời.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười, chạm nhẹ mũi cô: “Ngốc à, đi thôi, xuống xe rồi.”
Bạch Nguyệt nhìn anh mở cửa xe đi xuống.
Cô cũng không dám hỏi, từ trên xe bước xuống, ấn khóa tự động, khóa cửa xe lại, rồi đưa chìa khóa trả lại cho Cố Lăng Kiệt.
“Chìa khóa cứ để ở chỗ em đi. Em cứ lấy xe mà đi, dẫu sao em cũng không có xe.” Cố Lăng Kiệt nói rồi đi về phía trước.
Bạch Nguyệt cảm thấy, câu nói này của anh như có ý muốn tặng cô xe vậy.
“Anh bây giờ không tiện lái xe, ngày mai em sẽ trả anh chìa khóa sau.” Bạch Nguyệt cố ý nhắc lại.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô hỏi: “Em hiểu ý của anh. Hay là em càng hi vọng hơn mỗi ngày anh đưa em đi làm?”
Trái tim Bạch Nguyệt run rất mạnh, cúi thấp đầu: “Quà lớn quá, em không thể nhận.”
“Dùng cơ thể để trả đi.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, lạnh lùng nhìn về phía trước, bước chân càng nhanh hơn.
Bạch Nguyệt cảm thấy, anh muốn cô nên mới không dám tiếp nhận.
Nhưng anh lại cứ vạch rõ chuyện này khiến cô không thể đáp trả được.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Cố Lăng Kiệt đi đến trước cửa phòng cô, dừng lại.
Bạch Nguyệt mở cửa với tâm trạng rối bời.
Cố Lăng Kiệt đi vào, khuôn mặt cũng rất bá đạo.
Bạch Nguyệt đi đun nước, rồi mở ti vi.
Cố Lăng Kiệt không hề xem ti vi, mà đang lướt điện thoại.
Cô đứng thẳng, mở nắp hộp mì.
Bỗng nhiên cô cảm thấy Cố Lăng Kiệt đang lại gần cô, lưng cứng nhắc, không dám thở mạnh.
“Tại sao không nhận đồ của anh, sao lại trả lại những món đồ anh tặng em trước đây, hử?” Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi.
Cùng anh đứng trong một không gian đều cảm thấy không khí rất loãng, chứ đừng nói đến anh đứng sau lưng cô.
“Em không thích tùy tiện nhận đồ của người khác.” Bạch Nguyệt giải thích.
Anh quay mặt anh, để cô đối mặt với anh.
“Sau này chúng ta sẽ kết hôn, vậy nhận đồ của anh không phải là tùy tiện chứ.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
“Vẫn chưa kết hôn mà?” Bạch Nguyệt đẩy tay anh ra.
Cố Lăng Kiệt cười giễu cợt, để trong lòng sự từ chối của cô: “Tối nay anh ngủ ở chỗ em.”
“Cái gì?” Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, mở to mắt, vô cùng mất bình tĩnh.
“Cũng không phải chưa ngủ với nhau bao giờ, em lo lắng gì chứ, anh hứa sẽ không động vào em thì nhất định sẽ không động vào.” Cố Lăng Kiệt nói rồi quay người lại: “Anh đi tắm trước đây.”
Bạch Nguyệt nhìn chăm chú bóng lưng anh.
Không phải cô lo lắng anh sẽ làm gì đó, mà cô sợ lý trí của bản thân quá yếu mềm, sẽ làm gì đó với anh.
Cô càng nghĩ càng không an tâm.
Trai đơn gái chiếccùng trong một căn phòng.
Anh lại có ý đó với cô.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhen nhóm rồi, cô lại nửa muốn nửa không, có hối hận cũng không kịp nữa.
Bạch Nguyệt nhân lúc anh đang tắm, rửa tay nói vọng lại: “Em cảm thấy chúng ta ở chung một căn phòng không hay lắm, mì em đã pha cho anh rồi đó, em sẽ ngủ trên xe.”
Cô không đợi anh trả lời, đi ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt nhanh chân chạy đến.
Bạch Nguyệt mới chạm vào cánh cửa đã bị anh ôm trọn, tung lên giường.
Cô muốn đứng dậy nhưng lại bị Cố Lăng Kiệt giữ chặt bả vai.
Những giọt nước trên tóc anh rơi nhỏ giọt trên người cô.
Khuôn mặt lạnh lùng bá đạo, ánh mắt vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm cô.
“Em cứ phải làm anh giận em mới chịu phải không?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Em...” Bạch Nguyệt cũng không biết phải giải thích sao cho phải, cô đẩy vai anh ra.
Cả người anh ướt sũng, trên vai mang chút hơi lạnh.
Lúc này cô mới ý thức được là anh tắm nước lạnh, trong lòng có chút xót xa kỳ lạ, phản ứng lại, cô trả lời: “Em sợ xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt bắt đầu mơ hồ.
Cô rất khó mở lời, nhắm mắt lại, đôi mi dài phủ kín đôi mắt, giống như cô dâu ngại ngùng với về nhà chồng vậy.
Phần eo của Cố Lăng Kiệt thắt chặt, máu nóng sôi sục, đôi chân mày cau chặt.
Đối diện với cô, dường như tắm vài lần nước lạnh cũng vô dụng.
Không thể kìm chế sự sôi sục trong cơ thể.
Hoặc có thể, anh không muốn kìm chế.
Họ cũng không phải là chưa từng làm qua chuyện này.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.
“Ư...” Bạch Nguyệt kinh ngạc đẩy anh ra.
Anh lại giống như một ngọn núi vậy, đẩy mà không hề nhúc nhích.
Bạch Nguyệt cảm nhận thấy hơi thở của anh ngày càng dồn dập, hơi thở đó phà vào mặt cô.
Hơi ấm trong phòng cũng dần tăng cao.
Cao đến nỗi khiến đầu cô ong ong, đẩy anh ra không được, bàn tay đang run rẩy.
Đôi bàn tay to lớn của anh hướng xuống vòng eo thon nhỏ của cô.
“Ư, ư, ư.” Bạch Nguyệt động đậy vùng eo, liền ᴆụng vào phần nhạy cảm của anh.
Cô có trực giác như anh sắp ăn cô đến nơi vậy, liền vùng vẫy đấu tranh lần cuối.
Cho dù bây giờ Cố Lăng Kiệt ép cô thì cô có thể làm được gì chứ.
Kiện anh sao? Cô sẽ không làm như vậy, kiện anh cũng không thể có kết quả gì.
Nhưng, cô lại không can tâm phát sinh quan hệ với anh như vậy.
Cố Lăng Kiệt cảm nhận sự kháng cự của Bạch Nguyệt, anh lấy lại chút lý trí cuối cùng, khựng lại, ánh mắt đau khổ nhìn cô: “Bắt đầu từ bây giờ em không được ngọ nguậy linh tinh, anh sẽ không đút vào, nhưng em mà còn ngọ quậy linh tinh, anh sợ anh không kìm chế được, có thể tin anh được không?”
Bạch Nguyệt run rẩy nhìn anh, mọi suy nghĩ đang không ngừng đấu tranh trong đầu.
Cố Lăng Kiệt không đợi cô trả lời, anh sợ sẽ phải nghe những điều anh không muốn nghe, cúi người, hôn lên trán, khóe mắt, hai má của cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc bắt đầu.
Bạch Nguyệt không dám động đậy.
Cố Lăng Kiệt tắt đèn.
Trước mặt là một vùng tối đen.
“Cố Lăng Kiệt, anh làm gì vậy, em không nhìn thấy được gì cả.” Bạch Nguyệt sợ hãi hỏi.
“Lẽ nào em muốn nhìn thấy? Vậy anh bật đèn.” Cố Lăng Kiệt trả lời.
Bạch Nguyệt có chút ý thức được anh muốn làm gì, vội vàng nói: “Em không muốn nhìn thấy.”
“Ừm, nghe này, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn nói.
Bạch Nguyệt nhìn anh trong đêm tối, bóng dáng rất mơ hồ, duy nhất chỉ có đôi mắt anh lại vô cùng sáng, giống như viên ngọc quý phát sáng trong bóng đêm vậy.
Có bóng đêm ngăn cản che lấp nên cô cũng không kháng cự, mất tự nhiên như trước nữa, khuôn mặt lại đỏ lên vài phần.
Anh đang hôn cô, hôn từ hai má đến môi, men theo môi hôn xuống cổ, hơi nóng phủ khắp làn da cô.
Khe giữa hai chân bỗng nóng lên.
Bạch Nguyệt biết đó là phản ứng gì.
Mặc dù chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng cô vẫn cảm thấy làm như vậy không tốt, rất không hay.
Cô thật sự không hiểu, Tô Khánh Nam mạnh khỏe đến mức nào, có thể quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy, anh không hề nghĩ đến thân phận bản thân đã kết hôn rồi sao?
Cho dù hắn coi bản thân vẫn đang độc thân, vậy hắn cũng không cảm thấy áy náy với cô sao?
Cho dù hắn không áy náy với cô, vậy thì đối với Hình Cẩm Nhi thì sao chứ?
Cô sẽ không như vậy, trong lòng yêu một người, cô tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với người đàn ông khác.
“Cố Lăng Kiệt, xong chưa?”Bạch Nguyệt thúc giục.
Cố Lăng Kiệt không trả lời cô, một lần nữa hôn lên môi cô.
Trái tim cô đập nhanh hơn.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô cũng có thể đoán được, cái đó của anh, nhất định rất mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến nỗi cô có thể cảm nhận thấy sức bật của nó.
Không biết tại sao, cô nhớ lại người đàn ông ba năm trước.
Người đàn ông đó cũng vô cùng mạnh mẽ, cường thế, hung hăng, giống như một con hổ đói vậy.
Hơi thở của Cố Lăng Kiệt ngày càng dồn dập...




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!