“Được, tôi đi theo các người, nhưng, tôi sẽ không đầu thú, dù sao các người không tìm được bất kì chứng cứ nào chứng minh tôi có tội, đợi các người tìm ra hung thủ rồi tôi đầu thú.” Đường Tiến Công buông dao xuống.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Đường Tiến Công.
Trần Trí nhìn thấy có ánh sáng lóe lên nên cảnh giác: “Thủ trưởng cẩn thận, có súng bắn tỉa.”
Bạch Nguyện phản ứng rất nhanh, có lẽ ai đó cũng phát hiện ra Đường Tiến Công nên muốn ɢɨết người diệt khẩu.
Cô không thể để Đường Tiến Công xảy ra chuyện được.
Cô nhảy lên tảng đá, chắn trước mặt Đường Tiến Công.
Cố Lăng Kiệt xoay người, bổ nhào lên Bạch Nguyệt.
“Pằng” một tiếng.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
“Em không sao chứ?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi cô.
Ánh mắt của Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt nóng rực.
Trong thời khắc đối diện với nguy cơ, phản ứng đầu tiên của con người là phản ứng bản năng.
Cố Lăng Kiệt đã muốn cứu cô.
Như thế có phải chứng minh trong lòng anh, cô ở vị trí số một không.
“Em không sao, Đường Tiến Công đâu?” Bạch Nguyệt nhìn về phía Đường Tiến Công.
Đường Tiến Công trúng đạn giữa trán, đã ngã xuống đất rồi.
“Đường Tiến Công.” Bạch Nguyệt chạy về phía Đường Tiến Công.
Trên mặt Đường Tiến Công toàn máu, hai mắt mở trừng trừng, vẫn còn một chút hơi tàn.
Bạch Nguyệt lo lắng, cô ấn trán Đường Tiến Công: “Đưa vào bệnh viện cấp cứu, Cố Lăng Kiệt, anh nhanh gọi điện thoại qua đó, chuẩn bị phẫu thuật nội sọ, chưa biết chừng sẽ cứu được.”
“Trần Trí, đuổi theo.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh, còn anh gọi điện thoại.
Trần Trí nhanh chóng đuổi theo hướng của tay súng bắn tỉa.
Bạch Nguyệt căn bản không cứu nổi Đường Tiến Công, hai mắt cô đỏ lên: “Đám người đấy là ai, tại sao muốn ɢɨết Đường Tiến Công? Mục đích của chúng là gì?”
Đường Tiến Công nhắm mắt lại.
“Không, cậu không thể ૮ɦếƭ.” Bạch Nguyệt ấn Ⱡồ₦g иgự¢ Đường Tiến Công để cấp cứu.
Đường Tiến Công ૮ɦếƭ rồi.
Vốn dĩ phát súng bắn tỉa kia đã xuyên vào hộp sọ, căn bản không thể sống nổi.
“Sao cậu ấy có thể ૮ɦếƭ được chứ?” Bạch Nguyệt mất bình tĩnh.
Cố Lăng Kiệt đỡ Bạch Nguyệt dậy.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt: “Đường Tiến Công ૮ɦếƭ rồi, không ai có thể chứng minh sự trong sạch của anh, đúng không?”
“Anh đã liên hệ với cảnh sát địa phương, một lát nữa chắc họ sẽ tới, Bạch Nguyệt, bây giờ chúng ta phải bình tĩnh lại.” Cố Lăng Kiệt nắm lấy vai Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thừa nhận, nhìn thấy một người đang sống sờ sờ đột nhiên ૮ɦếƭ trước mặt mình, cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Dù gì cô cũng không có tố chất tâm lý của một quân nhân.
Cô ôm đầu, nhắm mắt lại.
Đường Tiến Công không có tình cảm sâu đậm gì với cô, cô đã mất bình tĩnh đến mức này rồi.
Cố Lăng Kiệt nhìn anh em, chiến hữu, thậm chí là bạn gái của mình, từng người một ૮ɦếƭ trước mặt anh.
Tâm trạng của anh khi ấy, bây giờ cô chỉ có thể cảm nhận được một phần nghìn.
Cô không thể rối loạn, cô phải bình tĩnh, cô cần lý trí, không thể cản trở anh.
Bạch Nguyệt mở mắt ra, cố gắng ép mình bình tĩnh, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Bây giờ em nên làm thế nào?”
“Lát nữa cảnh sát sẽ đến, họ sẽ bảo chúng ta ghi chép lấy lời khai, em biết càng ít thì càng an toàn, đừng nói về chuyện mỏ vàng và kho báu, tránh đánh rắn động cỏ, được không?” Cố Lăng Kiệt bình tĩnh nói.
Khung cảnh càng hỗn loạn thì anh càng bình tĩnh.
Bạch Nguyệt đã hiểu, cô gật đầu.
“Lát nữa họ tới, cứ bảo chúng ta nghi ngờ cậu ấy có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của thống đốc Trình, nhưng vẫn chưa kịp hỏi tại sao thì cậu ấy đã bị tay súng bắn tỉa ɢɨết ૮ɦếƭ rồi, những chuyện khác cảnh sát sẽ điều tra, với thân phận của anh, họ sẽ không dám suy đoán, bên phía truyền thông anh sẽ yêu cầu đè chuyện này xuống, tất cả mọi chuyện cứ thong thả mà bàn tính.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Ừ, được.” Bạch Nguyệt đáp lời, tay cô vẫn còn run.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy tay cô toàn vết máu.
Anh lấy nước suối trên xe cho Bạch Nguyệt rửa sạch vết máu.
Bàn tay cô càng rửa càng lạnh.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy bàn tay Bạch Nguyệt, bàn tay lớn của anh bao phủ bàn tay cô.
Lòng bàn tay của Cố Lăng Kiệt rất ấm áp.
Hai mắt Bạch Nguyệt sáng lấp lánh hướng về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh mỉm cười: “Tất cả đã có anh, vấn đề gì anh cũng có thể giải quyết được, yên tâm.”
Bạch Nguyệt thực ra không yên tâm, cô rất lo lắng, nhưng ít nhất có anh bên cạnh, trái tim cô được anh an ủi nên cũng dần bĩnh tĩnh lại.
Trần Trí quay lại, cúi đầu báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, chạy rồi.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp lời.
Cảnh sát của thị trấn đã tới.
“Xử lý đi.” Cố Lăng Kiệt dặn dò, kéo tay cBạch Nguyệt chui vào xe.
“Chúng ta không cần ra ngoài sao?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
“Trước hết cứ để Trần Trí xử lý đã, chuyện ban nãy anh dặn dò em cũng ở trong tình huống bất đắc dĩ thôi, bình thường họ không dám tới hỏi anh đâu, Trần Trí biết phải làm thế nào.” Cố Lăng Kiệt khóa cửa trước.
Đúng như Cố Lăng Kiệt dự đoán, những người kia căn bản không dám tới gõ cửa xe.
Họ đặt thi thể của Đường Tiến Công lên xe rồi rời đi trước.
Trần Trí mở cửa ghé phó lái, lên xe, báo cáo lại: “Họ đưa thi thể về bảo quản lạnh trước, tạm thời yên lặng không động tĩnh gì, nghe theo chỉ thị của chúng ta để làm việc.
“Ừ, về đi thôi.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Lên xe rồi, Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại cho Cố Thanh Hùng: “Nói với ba chuyện này, đã tìm được hung thủ rồi, tên là Đường Tiến Công, nhưng mười phút trước cậu ấy đã bị tay súng bắn tỉa bắn ૮ɦếƭ, không rõ người nổ súng là ai.”
“Chuyện gì thế này? Sao còn dính dáng tới tay súng bắn tỉa?” Ở đầu dây bên kia, Cố Thanh Hùng đã cất tiếng hỏi sốt ruột.
“Không biết nữa, con cảm thấy chuyện này không đơn giản như lúc trước chúng ta tưởng tượng, người ɢɨết hung thủ đến nay vẫn chưa chắc chắn là ai, nhưng có thể nhận định rằng, hành tung lần này của con đã bị lộ, có người đang nhắm vào con.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Truyện được mua bản quyền up trên
“Hung thủ ɢɨết thống đốc Trình bây giờ đã ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ không thể đối chứng được, bây giờ Tô Chung chắc chắn sẽ cho rằng con ɢɨết Thống đốc Trình, không được, con nhất định phải kết hôn với Tiểu Linh, đè chuyện này xuống, tránh cho lật lên nữa không thể dọn dẹp được.” Cố Thanh Tùng nóng nảy.
“Con cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, không sợ người khác chỉ trích.” Cố Lăng Kiệt từ chối.
“Nhưng ba không phải cây ngay, mẹ con cũng sợ ૮ɦếƭ đứng chứ, ba quả thực đã gọi cuộc điện thoại đó cho thống đốc Trình, ông ta quả thực đã bán đất cho nhà họ Cố, bây giờ bên phía Tô Chung đã có lời khai của Thống đốc Trình.” Cố Thanh Tùng lo lắng.
“Vậy cũng có thể là thống đốc Trình vu cáo, không phải vẫn chưa tìm thấy chứng cứ ghi âm bên phía thống đốc Trình à? Hơn lại, chuyện mua bán đất không phải lấn chiếm ςướק giật là mà mua bán theo giá cả thị trường bình thường, cứ thế đi, con cúp máy đây, lát nữa còn phải lái xe.” Cố Lăng Kiệt dứt khoát.
“Ba mẹ đã hứa với con, nếu như con tìm được hung thủ, ba mẹ mới đồng ý cho con và Bạch Nguyệt kết hôn, bây giờ hung thủ ૮ɦếƭ rồi, ba mẹ không đồng ý cho con và Bạch Nguyệt kết hôn.” Cố Thanh Tùng ngang ngược nói.
“Con và Bạch Nguyệt kết hôn hay không không cần ba mẹ đồng ý, ba mẹ có thể không chấp nhận, nhưng không ảnh hưởng tới quyết định của con.” Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.
Vì ở bên cạnh cô, anh có thể với ba mẹ mình đầy kiên định như thế, cô rất cảm động.
Có người chồng như thế này rồi còn đòi hỏi gì nữa.
“Anh nói xem, nếu như tìm được Hạ Hà, có thể chứng minh được Đường Tiến Công mưu sát thống đốc Trình không?” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.
“Hạ Hà có vết nhơ chính trị, lời cô ta nói ra không thể coi như bằng chứng đáng tin cậy được.” Cố Lăng Kiệt nói với Bạch Nguyệt.
“Là ai muốn ɢɨết Đường Tiến Công đây? Là người có liên quan đến vụ án vàng thỏi lúc trước hay có người không muốn anh tìm được hung thủ chứng minh sự trong sạch của mình?” Bạch Nguyệt nghĩ đến đau cả đầu.
Cô ngả lên vai Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không nói gì, bây giờ anh cũng mờ mịt, nhìn về phía Bạch Nguyệt, nắm chặt bàn tay cô.
“Thủ trưởng, có muốn đi ăn gì đó trước không, hai người cả ngày nay không ăn gì rồi.” Trần Trí đề nghị.
“Tìm chỗ nào ăn cơm trước đã, không thể sống ở khách sạn lúc trước được nữa, tôi nghi ngờ có người theo dõi chúng ta, chú ý phản trinh sát, tối nay tìm một chỗ an toàn để ở.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Vâng.” Trần Trí tìm một quán ăn, dừng xe trước cửa.
Bạch Nguyệt mở cửa xe bước xuống, bỗng “keng” một tiếng.
Cô vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Là dao găm, hình như dao găm của Đường Tiến Công.
Cô nhặt lên, nhìn Cố Lăng Kiệt với vẻ kinh ngạc: “Dao găm của Đường Tiến Công sao lại ở trên xe? Cậu ấy có lên xe của chúng ta bao giờ đâu, em nhớ chắc hẳn cậu ấy phải giữ nó trong tay chứ.”
Mặt mũi Trần Trí trắng bệch: “Không phải cậu ấy làm quỷ rồi bỏ lên xe chúng ta chứ?”
Truyện được mua bản quyền up trên
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Trần Trí: “Đừng có nói linh tinh, trên đời này lấy đâu ra ma quỷ, nếu như cậu ấy có khả năng bỏ dao găm lên xe của chúng ta, vậy chắc hẳn cậu ấy nên dùng dao găm này kết liễu kẻ ɢɨết ૮ɦếƭ mình.”
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt, liếc thấy túi áo của cô, bỗng hiểu ra.
“Nguyệt, lúc em xông tới bên cạnh Đường Tiến Công, cậu ấy vẫn còn hơi tàn, đúng không.” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Vẫn thở, em chắc chắn, nhưng không duy trì được bao lâu.” Bạch Nguyệt đau lòng nói.
“Cậu ấy đã dùng tất cả ý chí nhét dao găm vào túi áo của em, khi đó em khá kích động nên không cảm nhận được, sau khi lên xe, vì túi áo của em khá nông nên dao găm trượt ra khỏi túi áo, khi em xuống xe, nó tiện đà rơi xuống đất.” Cố Lăng Kiệt phân tích cặn kẽ.
Nghe xong phân tích của Cố Lăng Kiệt, Trần Trí thông suốt hơn nhiều. “Tôi cảm thấy cách giải thích này hợp lý, nhưng tại sao Đường Tiến Công muốn bỏ dao găm vào túi áo của vợ thủ trưởng.”
Bạch Nguyệt nghe thấy cách xưng hô “vợ thủ trưởng” này mà đỏ mặt: “Tôi không phải vợ thủ trưởng.”
Trần Trí nhìn sắc mặt thủ trưởng: “Sau này sẽ phải thôi mà?”
Cố Lăng Kiệt không phủ nhận, anh đón lấy dao găm trong tay Bạch Nguyệt, quan sát một lúc, rút ra, bên trong chuôi dao rỗng không.
Cố Lăng Kiệt đổ ra, một chiếc USB rơi xuống lòng bàn tay anh.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “USB liệu sẽ có thứ gì?”
“Lên xe trước đã.” Cố Lăng Kiệt rất cảnh giác.
Họ vội vàng lên xe.
Cố Lăng Kiệt mở máy tính xách tay đặt trên xe, cắm USB vào.
Bên trong có hai đoạn video.
Anh mở một đoạn video có tên “Thôn trang của tôi”.
“Đây là thôn trang của tôi, thôn Đường Tiền.” Đường Tiến Công tự quay chính mình, sau đó hướng camera về một chiếc bia mộ lớn, giọng có vẻ nghẹn ngào: “Người nhà, người thân, bạn bè, người yêu, con cái đều chôn cất ở đây.”
Đường Tiến Công ngồi bên cạnh bia mộ, quay chính mình, hai mắt cậu đỏ ửng: “Tôi cảm thấy, có khả năng tôi cũng sẽ bị ɢɨết, cho nên tôi phải để lại chút chứng cứ, tránh cho tôi ૮ɦếƭ không minh bạch như những người dân trong thôn. Năm năm trước, thôn của chúng tôi không cẩn thận đào được một cái hang. Trong hang có mười chiếc rương sắt, mọi người mở ra xem, bên trong toàn vàng thỏi, sau khi đếm thấy có một nghìn thỏi và một tấm bản đồ kho báu. Cha tôi nói, phải giao nộp thứ này cho quốc gia. Tôi phản đối, quốc gia không mở đường cho chúng tôi, không nối điện cho chúng tôi, bán những thỏi vàng này đi, chúng tôi có thể mở đường và kéo đường dây điện. Cha tôi không đồng ý, tôi tức giận, một mình chạy ra ngoài. Tôi không biết cha tôi đã đến tìm ai, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cha tôi tìm phải ác quỷ. Những ác quỷ đó ɢɨết hết toàn bộ một trăm linh bảy thôn dân và một người dân vô tội khác. Chúng làm vậy vì chỗ vàng thỏi kia và tấm bản đồ kho báu. Nhưng lưới trời Ⱡồ₦g lộng tuy thưa mà khó lọt. Chúng không ngờ rằng, tôi đã trộm bản đồ từ chỗ cha tôi, chép ra một bản giống y hệt. Tiếc rằng tôi không hiểu được tấm bản đồ kho báu đó, không biết những kẻ kia có hiểu được không?” Đường Tiến Công lau nước mắt, vỗ bia mộ.
Cậu đặt bản phục chế của tấm bản đồ kia xuống đất, dùng máy ảnh quay hết toàn bộ.
Sau đó, trước nấm mồ lớn, thiêu rụi tấm bản đồ.
“Tôi hi vọng, nếu như một ngày nào đó có ai xem được video này có thể thông qua tấm bản đồ kho báu tìm được hung thủ, báo thù thay cho chúng tôi.” Đường Tiến Công chỉ quay đến đây.
Cố Lăng Kiệt sao chép đoạn video này, lưu trong bộ nhớ đám mây, để cho an toàn, anh còn tự gửi vào hòm thư điện tử của mình một phần.
Anh mở một đoạn video khác.
Đoạn video này đề tên Trình Bân.
Trình Bân là tên của thống đốc Trình.
Cố Lăng Kiệt mở ra.
“Hôm nay là ngày tôi ɢɨết Trịnh Bân, tên quan khốn kђเếק tham ô trái pháp luật, ɢɨết hại một trăm lẻ bảy thôn dân thôn tôi. Nhìn đi, đây là màn hình quan sát của tôi, rất cừ đúng không.” Đường Tiến Công tự thuật.
Cậu ấy hướng ống kính máy quay vào màn hình.
Qua màn hình, có thể nhìn thấy được khung cảnh của viện kiểm sát.
“Tôi đã cải tạo khẩu súng này nên họng súng có chức năng giám sát, chỉ cần Trình Bân xuất hiện, pằng một tiếng là gã ta ૮ɦếƭ ngắc, à phải rồi, tôi còn tặng thêm một quả đạn khói được điều khiển từ xa.” Đường Tiến Công cười.
Cậu ấy đặt máy quay sang một bên, trong video có thể nhìn thấy Đường Tiến Công, cũng có thể nhìn thấy màn hình máy tính.
Đường Tiến Công úp một bát mì, ăn được một nửa thì thấy Trình Bân xuất hiện.
Cậu lập tức đặt bát xuống, dùng điều khiển từ xa cho nổ quả đạn khói, nhưng Trình Bân trên màn hình rất rõ nét.
Cậu ấy điều chỉnh phương hướng, ấn chuột, pằng một tiếng, bắn ૮ɦếƭ Trình Bân.
Cậu ấy còn bắn thêm ba phát.
Sau khi bắn ૮ɦếƭ Trình Bân, Đường Tiến Công cầm máy quay lên, hướng thẳng vào mình, vừa cười vừa nói: “Giải quyết xong tên đầu tiên, những kẻ sau đó, đợi nhé, tôi giải quyết từng người một.”
Video đến đây là hết.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Xem ra ông trời cũng hi vọng anh lấy em.”
“Đoạn video này có đủ chứng minh sự trong sạch của anh không?” Bạch Nguyệt vẫn hơi lo lắng, sợ rằng mình đang ở trong mơ.
“Dựa vào đoạn video này chắc cũng đủ chứng minh rồi, anh thấy địa chỉ trong video không phải ở đây, chắc là khu vực xung quanh viện kiểm sát, sau khi quay về anh sẽ tới đồn cảnh sát hoặc viện kiểm sát xem thử, chắc có thể tra ra được căn phòng mà cậu ấy thuê, thiết bị và DNA trong phòng có thể chứng minh mọi chuyện do Đường Tiến Công làm.” Cố Lăng Kiệt kiên nhẫn giải thích.
Bạch Nguyệt thở phào một hơi, có thể chứng minh anh trong sạch cũng tốt, không uổng công họ chạy một chuyến xa như vậy.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay Bạch Nguyệt, nắm rất chặt.
Cảm xúc vẫn luôn căng thẳng của anh cuối cùng cũng buông lỏng được rồi...