Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 50: Cưng Vợ Đến Tận Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vì chuyện này khẩn cấp, Cố Lăng Kiệt và Trần Trí lái xe quay về ngay trong đêm.
Bạch Nguyệt muốn giúp họ lái xe, nhưng Cố Lăng Kiệt không chịu.
Khi họ về đến thành phố A đã là sáu rưỡi sáng.
Bạch Nguyệt về nhà, Lưu San mới bò dậy.
Cô nhìn Bạch Nguyệt, nở nụ cười: “Làm lành với Cố Lăng Kiệt rồi à?”



“Ừ, tớ làm bữa sáng cho cậu nhé.” Bạch Nguyệt đi về phía phòng bếp.
Lưu San theo chân cô vào phòng bếp, tò mò hỏi: “Chuyện anh ấy phải lấy Tô Tiểu Linh đã giải quyết chưa?”
“Chắc đã giải quyết rồi.”
“Quá tốt rồi, tớ biết ngay Cố Lăng Kiệt đáng mặt đàn ông mà, ha ha, hai người ở bên nhau là tớ yên tâm rồi. Cậu không biết đâu, trước kia hai người không đến được với nhau, tớ lo đến bạc mất mấy sợi tóc.”
Bạch Nguyệt nhếch môi cười: “Cậu chớ lo cho mỗi mình tớ, chuyện của cậu thì sao? Ba cậu chắc là người nóng ruột nhất đấy.”


“Tớ đã lấy được đơn xin vào quân khu rồi, cũng điền giúp cậu và nộp luôn rồi, đợi tớ vào được quân khu, ngày ngày đối diện với những anh chàng cao to nhiệt huyết, cậu còn sợ tớ không gả được à? Tớ phải chọn người tớ thích cho cẩn thận.” Lưu San rất lạc quan.
“Thế cũng tốt, người đàn ông tên Thẩm Diên Dũng kia không quấn lấy cậu nữa chứ?” Bạch Nguyệt hỏi với vẻ lo lắng.
“Anh ta? Anh ta có cả tá phụ nữ, tớ được coi là bà mấy chứ? Chắc anh ta đã ném tới chín tầng mây rồi, đúng là chuyện tốt, tớ cứ coi bị chó cắn vậy. Gái à, cậu nấu bữa sáng trước đi nhé, tớ tranh thủ đắp mặt nạ đã.” Lưu San vui vẻ ra ngoài.
Bạch Nguyệt cũng nhân thời gian rảnh chờ cháo chín mà đi tắm rửa, lúc ra thì cháo đã chín rồi, Lưu San cũng đắp mặt nạ xong.
“Hôm nay cậu vẫn đi làm à?” Lưu San hỏi.
“Hôm qua đi xe trên đường, tuy rằng không cần tớ lái, nhưng cũng không ngủ nổi, tớ sợ làm phẫu thuật sẽ xảy ra sai sót nên hôm nay không đi nữa.”
“Không đi cũng tốt, ba tớ có khả năng tiên đoán ấy, ngay thứ Hai đã điều hai bác sĩ khoa sản tới, chắc để lấp vị trí của tớ với cậu đấy. Tớ ăn no rồi, việc rửa bát làm phiền cậu nhé tình yêu, moa moa moa.” Lưu San ra cửa.
Bạch Nguyệt rửa bát, dọn dẹp trong nhà, nằm lên giường nghỉ ngơi.
Cũng không biết bây giờ Cố Lăng Kiệt xử lý thế nào rồi, chắc hẳn rất thuận lợi.
“Cộc cộc cộc.” Có tiếng gõ cửa vang lên.


Bạch Nguyệt hoài nghi mà đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy mẹ của Cố Lăng Kiệt, Tống Tâm Vân.
Cô từng gặp ở nhà Tô Tiểu Linh, cho nên biết được.
Tống Tâm Vân lại gõ tiếp, dường như chắc chắn rằng cô có ở trong nhà vậy.
truyện được mua bản quyền up trên
Bạch Nguyệt nghĩ, kiểu gì cũng sẽ phải gặp, nên mở cửa rồi lễ phép chào hỏi: “Chào bác gái, mời bác vào.”
Tống Tâm Vân đánh giá căn phòng, mỉm cười: “Phòng tuy nhỏ mà cô bày biện rất gọn gàng.”
Bạch Nguyệt pha một tách trà, đặt trước mặt Tống Tâm Vân.
Cô ngồi xuống đối diện Tống Tâm Vân: “Lá trà này năm nay cháu cùng các đồng nghiệp lên núi hái khi đi du lịch, nhờ ông chủ cửa tiệm trà sấy, mời bác nếm thử.”
Tống Tâm Vân nhấc tách trà, nhấp một hớp: “Ừm, thơm nhẹ, hậu vị đậm đà, ngọt ngào thanh mát, là trà ngon.”
“Cháu hái rất nhiều, cảm thấy trà tay mình hái yên tâm hơn, nên đóng gói hơn hai lạng. Nếu bác gái không chê, có thể thường xuyên tới nếm.”

“Mắt nhìn của cô gái này không tồi, hái toàn đọt lá non, theo giá thị trường mà nói không thể ít hơn ba mươi triệu được, lúc cô hái là bao nhiêu thế?” Tống Tâm Vân hỏi một cách tùy tiện.
“Do bên đoàn du lịch sắp xếp, hình như khoảng ba trăm nghìn một ngày, hái bao nhiêu cũng được.” Bạch Nguyệt nói sự thật.
“Cô Bạch được hời rồi, ông chủ trang trại chè cũng sắp khóc mất thôi.” Tống Tâm Vân mỉm cười đặt tách trà lên trà kỷ.
Bạch Nguyệt có thể nhìn ra được, Tống Tâm Vân tu dưỡng rất tốt, nho nhã, cao quý, nói chuyện cũng không cay nghiệt.
Trên mặt lúc nào cũng giữ nụ cười mê người, đoan trang và hào sảng.
Nhưng lời bà ta nói ra còn sắc bén hơn cả dao găm.
Ý nghĩa khác của câu này ví Cố Lăng Kiệt như lá trà, người sắp khóc là ba mẹ Cố Lăng Kiệt và cả gia tộc của anh.
“Ông chủ của trang trại trà nếu đã nhận ba trăm nghìn đồng chắc hẳn đã có sự chuẩn bị, người biết thưởng trà mới có thể thưởng thức được cái ngon của trà, người không biết thưởng trà, cho dù là loại trà giá ba tỷ cũng không nhận ra được tốt xấu, phải không ạ?” Bạch Nguyệt nói năng rất đúng mực.
“Quả thật vậy, rất nhiều người không biết thưởng thức lá trà, nhưng với người thì khác. Lăng Kiệt nhà tôi từ nhỏ đã nổi bật, vốn định gửi nó tới Cambridge, nhưng ba nó không đồng ý, cứ nằng nặc đòi cho nó vào trường quân đội, sau này còn tiếp quản. Nhưng Lăng Kiệt tính tình độc lập, có suy nghĩ riêng, mười bốn tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở đã thi thẳng vào trường đại học tốt nhất trong nước, vẻn vẹn bốn năm học xong cả trình độ thạc sĩ, có thể một bước lên trời ngay. Nó lại giấu chúng ta mà đi làm bộ đội đặc chủng, làm ba nó tức đến mức suýt trụy tim. Nó không nhận nhiệm vụ dễ dàng, mấy lần nằm cáng khiêng về, bốc đồng, ương bướng, không nghe lời, cuồng vọng, tự phụ, mệnh ta chẳng do trời quản. Nhưng điều khiến người làm mẹ thấy an ủi là lần nào nó cũng lập chiến công, dựa vào sự cố gắng mà nhanh chóng thăng đến hàm thiếu tá. Nhưng cũng vào năm ấy, cuối cùng cũng gặp chuyện. Nó dẫn theo tám người chiến hữu đi chấp hành nhiệm vụ, gặp phải gian tế, toàn bộ ૮ɦếƭ hết, khi nó đưa được con tin về, vết thương phủ khắp người, chỉ dựa vào ý chí cứng rắn mà quay được về đến quân doanh là ngất xỉu, nằm một tuần trên giường mới tỉnh lại. Tôi và ông nhà đã rất lo lắng. Nhưng nó vẫn khăng khăng theo ý mình, thêm mấy lần suýt ૮ɦếƭ, tôi và ba nó sắp xếp rất nhiều người vào đó bảo vệ nó, cuối cùng, nó bình an sống tới bây giờ, còn từ thiếu tá trở thành thiếu tướng trẻ nhất. Cô đã nhìn ra được gì từ quãng đường nó đi?” Tống Tâm Vân thâm trầm hỏi.
“Cháu nhìn ra được gì không quan trọng, quan trọng là bác muốn biểu đạt điều gì?” Bạch Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề.


“Lăng Kiệt nhà tôi hơn người, có tính cách mạnh mẽ, con đường của nó từ trước tới nay không dễ dàng, trước kia hoàn toàn dựa vào bản thân chứ không dựa vào gia đình, nó là người rất muốn làm việc tốt, vô cùng kiêu ngạo, áp đặt, ngang ngược, nhưng trong mắt chúng tôi nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Con cái chịu khổ ở bên ngoài, người làm ba mẹ này đau lòng nhất, chỉ tiếc không thể lấy những thứ tốt nhất trên đời cho nó, còn lo những thứ ấy không đủ. Bạch Nguyệt, bác biết cháu thực ra là một người hiểu chuyện, từ cách ăn nói, ánh mắt và thói quen là có thể nhìn ra được. Bác rất thích tính cách và khí chất của cháu. Nhưng, nói một cách công bằng, cháu không giúp nổi Lăng Kiệt. Có khi, cháu còn là hòn đá ngáng chân lớn nhất trên đường đời của nó.” Tống Tâm Vân lấy từ trong túi xách ra một tấm chi phiếu.
Trên tấm chi phiếu viết con số hai mươi lăm tỷ.
Bà ta đẩy tấm chi phiếu tới trước mặt Bạch Nguyệt.
“Đây là chút bồi thường của bác cho cháu, hi vọng có thể giảm bớt thương tổn trong lòng cháu.” Tống Tâm Vân mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt cụp mắt, đẩy tấm chi phiếu về lại trước mặt Tống Tâm Vân: “Trong mắt bác, Cố Lăng Kiệt đáng giá hai mươi lăm tỷ, vậy bác đoán xem, trong mắt cháu anh ấy không đáng một xu hay là báu vật vô giá?”
Tống Tâm Vân cảm nhận được sự sắc sảo của Bạch Nguyệt mà hơi sững sờ.
Ban đầu bà ta cảm thấy Bạch Nguyệt chắc hẳn là cô gái dịu dàng, không ngờ tính tình cứng cỏi như vậy, khác xa trong tưởng tượng của bà ta.
“Có một chuyện, chắc chắn Lăng Kiệt chưa nói với cháu nhỉ?” Tống Tâm Vân cụp mắt, nhấp khẽ một ngụm trà.
“Chuyện gì ạ?” Bạch Nguyệt có một dự cảm không lành.
“Lăng Kiệt rất thích cháu, sự yêu thích của nó có lẽ còn nhiều hơn ta tưởng tượng. Nó dùng hết sức lực để bảo vệ cháu khỏi giông tố, cho cháu một vùng an toàn ấm áp. Nhưng, cháu ở chỗ này an toàn, không tranh giành với thời cuộc, cách xa hiểm ác, là nó dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để giữ lấy, chuyện này, cô Bạch có biết không?” Tống Tâm Vân mỉm cười, đáy mắt tràn ngập đau lòng thoáng ẩn trong sương.


“Cháu không hiểu, bác nói rõ hơn một chút được không?” Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Tô Chung, cháu từng gặp rồi đấy, ba của Tô Tiểu Linh, bây giờ là người đứng đầu của ủy ban kiểm tra trung ương, ông ấy nắm một số nhược điểm của ba Lăng Kiệt. Ta và ông nhà đã hứa với Lăng Kiệt, chỉ cần nó tìm được hung thủ ɢɨết ૮ɦếƭ thống đốc Trình sẽ đồng ý cho nó kết hôn với cháu, nhưng nếu như nó không tìm được, bắt buộc phải kết hôn với Tô Tiểu Linh. Khi chúng ta hứa với nó, chúng ta mong nó không thể tìm ra được, nên đã cố ý tiết lộ tin tức của nó ra ngoài.”
Bạch Nguyệt đứng bật dậy một cách mất bình tĩnh: “Bởi vì các người cố ý tung tin dẫn đến cái ૮ɦếƭ của Đường Tiến Công.”
Tống Tâm Vân không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Nguyệt: “Chúng ta cảm thấy, chắc có người không mong Lăng Kiệt tìm được Đường Tiến Công, sẽ ngăn cản, chúng ta không ngờ đến chuyện ɢɨết người.”
“Bà Cố thông minh thế, chắc không có chuyện không nghĩ tới đâu nhỉ?” Bạch Nguyệt nói chuyện cũng sắc bén hơn.
Cô không ngờ rằng, có kẻ làm cha làm mẹ mà đi hại con mình như vậy.
“Bác thừa nhận hai bác ích kỷ, nhưng chuyện này cũng vì Lăng Kiệt. Tuy rằng chứng minh hung thủ ɢɨết thống đốc Trình không phải Thanh Hùng cũng không phải Lăng Kiệt, nhưng giữa Thanh Hùng và thống đốc Trình có một số giao dịch. Chuyện này có qua được hay không cần một câu nói của Tô Chung. Có chuyện này có lẽ cháu không biết, có nhớ ngày mà cháu bị chồng cháu – Tô Khánh Nam đưa đi không?” Tống Tâm Vân nhắc nhở cô.
Bạch Nguyệt mím môi không nói gì.
“Vì cứu cháu, Lăng Kiệt trực tiếp tìm người bắt giữ Tô Khánh Nam, cháu còn không hiểu thân phận của Tô Khánh Nam sao, mẹ nó – Hùng Đại Ninh là người của nội các, cũng là người phụ nữ của tổng thống mà vợ chính của ông ta đã thừa nhận, đây là bí mật công khai trong giới này rồi. Thực ra Tô Khánh Nam là người của tổng thống. Trước đó Lăng Kiệt kéo Tô Khánh Nam xuống nước, sau đó bắt bớ Tô Khánh Nam, những hành vi này đã thực sự đắc tội với tổng thống. Bên ngoài đã sớm có lời đồn đại rằng Lăng Kiệt tương lai sẽ làm tổng thống. Cháu phải biết rằng, con trai Thẩm Diên Dũng của tổng thống bây giờ cũng hai mươi tư rồi, tổng thống vẫn muốn con trai ông ấy thừa kế chứ. Vốn dĩ mâu thuẫn này được trói buộc bởi quyền lợi, cho nên mới có được thế cân bằng. Vấn đề là, một khi Tô Chung không tha cho Thanh Hùng, có nghĩa sẽ phá vỡ thế cân bằng, tổng thống chắc chắn không tha cho Thanh Hùng, Thanh Hùng và ta một trăm phần trăm sẽ rớt đài. Ta với Thanh Hùng rớt đài thì Lăng Kiệt sẽ không xa. Cho nên, thực ra Lăng Kiệt bắt buộc phải lấy Tiểu Linh. Nếu như cháu yêu nó, hãy cứu nó đi, hai mươi lăm tỷ đồng của bác không phải mua đứt tình yêu của cháu, mà là bù đắp cho sự hi sinh của cháu thôi.” Tống Tâm Vân nói những lời cảm động.
Bạch Nguyệt nhìn Tống Tâm Vân chằm chằm.
Tống Tâm Vân không hổ là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Bao nhiêu năm “lội bùn” trong hai giới chính trị và kinh doanh, sừng sững không đổ, EQ và IQ của bà ta cao ở mức người thường với không tới được.
Bà ta thuyết phục được cô rồi.
“Yên tâm đi, bất kể anh ấy trong lòng tôi không đáng một xu hay là báu vật vô giá, kết quả mà bà muốn đều như nhau thôi.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
Tống Tâm Vân cảm động đứng dậy: “Ngay tại đây, ta thay mặt Lăng Kiệt, thay mặt nhà họ Cố, thay mặt chính bản thân ta cảm ơn sự vô tư của cháu, ta vẫn còn một yêu cầu quá đáng nữa.”
“Nói đi.” Hai chân Bạch Nguyệt mềm nhũn, cô ngồi xuống sô pha.
“Thực ra Lăng Kiệt từng có một người bạn gái, nó quen khi làm lính đặc chủng, là một cô gái vô cùng xuất sắc, tự tin và xinh đẹp. Sau cùng cô gái ấy hi sinh mình để bảo vệ cho Lăng Kiệt, từ tỉnh dậy ở bệnh viện, Lăng Kiệt nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, nhiệm vụ nào cũng thập tử nhất sinh, chúng ta có khuyên thế nào cũng không nghe. Chúng ta biết, trong lòng nó đã đi theo cô gái kia rồi, hai năm ròng rã mới điều chỉnh lại được. Đối với nó, những ngày tháng ấy đen tối lắm, không có màu sắc, đối với chúng ta cũng đen đúa như thế. Nếu lần này nó biết cô hi sinh vì nó, chắc chắn sẽ không đồng ý, nó thà hủy hoại bản thân chứ không muốn người khác hi sinh vì mình. Chúng ta làm cha mẹ cũng đau lòng lắm chứ, cô Bạch, tình yêu ngắn ngủi, sinh mệnh mới vĩnh hằng, Lăng Kiệt không thuộc về bản thân nó mà thuộc về quốc gia. Nó là người sẽ làm chuyện lớn, cô có thể giúp chúng tôi không?” Tống Tâm Vân cúi đầu khẩn cầu.
Nước mắt trào ra khỏi mắt Bạch Nguyệt, chảy ngang qua khóe môi, mặn chát.
Cô có thể nói không ư?
Không, không thể.
Cô rất ngưỡng mộ Cố Lăng Kiệt có thể có một người mẹ như thế này, vì con trai của mình, một người cao cao tại thượng như thế có thể cúi đầu quỳ gối nhỏ nhẹ với một người chẳng là gì như cô.
Cô cũng có một người mẹ, từng quỳ trên nền tuyết giữa ngày đông để cô được đi học.
Cô cũng có một đứa con, sau khi đứa trẻ bị ςướק đi, cô gần như điên cuồng, thậm chí từng tiêm insuline quá liều cho mình.
Cô nghĩ, nếu như đứa trẻ ૮ɦếƭ rồi, ít nhất cô đi cùng nó, sẽ không quá cô đơn.
truyện được mua bản quyền up trên
Nhưng lại nghĩ, nếu như đứa trẻ chưa ૮ɦếƭ, không phải sẽ không còn mẹ sao?
Trẻ con không còn mẹ sẽ rất đáng thương, cô lại phải gọi cấp cứu cho mình.
Tô Khánh Nam tìm cho cô một bác sĩ tâm lý, không ngừng nhồi nhét suy nghĩ này vào đầu cô: Một đứa trẻ vì cưỡng ᗪâᗰ mà có vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này...
“Cô Bạch, có được không?” Tống Tâm Vân nhìn ra trạng thái của Bạch Nguyệt không ổn.
Bạch Nguyệt bình tĩnh lại, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Những kí ức liên quan đến đứa trẻ đó quá bi thảm, cô vẫn luôn niêm phong trong kí ức, không muốn chạm vào.
“Bà Cố yên tâm đi, tôi biết mình nên làm gì.” Đôi môi Bạch Nguyệt run rẩy, cô cúi đầu, siết chặt nắm đấm, gân xanh trên cổ gồ lên, cố gắng đè nén cảm xúc sắp sụp đổ của mình.
Nước mắt nhỏ xuống từng giọt, giống như sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt đoạn, rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Tống Tâm Vân dịu dàng hẳn, cảm thấy áy náy trong lòng.
Trước khi đến, với thân phận vợ cũ Tô Khánh Nam của Bạch Nguyệt, bà ta rất ghét cô.
Một người phụ nữ có thể ᴆụng tới Tô Khánh Nam mà vẫn làm con trai bà mê mẩn đến mất trí, đây là người phụ nữ thế nào, có IQ và EQ bao nhiêu.
Bà ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.
Nếu như Bạch Nguyệt là người tâm tư khó lường, xảo trá, bợ đỡ, với thủ đoạn mà bà ta có, đủ khiến Bạch Nguyệt biết khó mà lui, cho cô biết ai nên chọc vào ai không nên chọc vào.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, Bạch Nguyệt vô cùng thanh cao, đứng đắn, đúng mực, đến cả nịnh nọt hay ra vẻ cũng không có, biết nhìn đại cục, bình tĩnh và vững vàng.




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!