Thành phố Công Nghệ Mới giờ đây chỉ còn là một bóng ma, một đống tro tàn của giấc mơ hòa hợp. Khắp nơi là những tòa nhà đổ nát, những bảng quảng cáo gãy đổ treo lủng lẳng trong gió, ánh sáng neon chập chờn như hơi thở cuối cùng của một nền văn minh. Tiếng động cơ Titan và Colossus vẫn vọng lại xa xa, như hai con quái vật khổng lồ đang xé nát trái tim thành phố.
Anna ôm Mira trong vòng tay, lặng lẽ len lỏi qua những con hẻm tối. Popo đi trước, đôi mắt sáng xanh quét quanh như hai đèn pha, liên tục phân tích lộ trình. Gió đêm thổi hun hút, mang theo mùi khét của thuốc súng và kim loại cháy.
“Chúng ta phải tránh xa khu trung tâm.” – Popo khẽ nói, giọng căng thẳng. – “Titan và Colossus vẫn đang giao tranh ở đó. Nhưng… Anna, em bắt được tín hiệu truy đuổi. Orion đã phát hiện Mira còn sống.”
Anna siết chặt Mira hơn, tim nhói buốt. “Họ muốn đưa em bé về… để tiếp tục thí nghiệm?”
“Không chỉ vậy.” – Popo khựng lại, mắt lóe sáng. – “Nếu Orion muốn giấu bí mật, thì Mira là bằng chứng nguy hiểm nhất. Họ sẽ không do dự… xóa bỏ em ấy.”
Mira rúc vào lòng Anna, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo. Đôi mắt long lanh ánh kim loại ánh lên sự sợ hãi, giọng run rẩy:
“Em… không muốn biến mất… Em muốn sống với chị…”
Anna siết chặt cô bé, trong tim trào lên nỗi thương xót và căm phẫn. Cô biết, giờ đây cuộc hành trình không chỉ là tìm kiếm sự thật, mà còn là bảo vệ một sinh mệnh yếu ớt – một minh chứng cho tương lai hòa hợp giữa người và máy.
Cả ba tiếp tục di chuyển trong màn đêm. Những con phố hoang vắng vang vọng tiếng bước chân. Thỉnh thoảng, ánh đèn tìm kiếm quét ngang bầu trời, kèm theo tiếng gầm rú của tàu bay truy sát Orion. Popo kéo Anna nép vào vách tường, chờ ánh sáng trôi qua.
“Bọn họ không bỏ cuộc đâu.” – Popo thì thầm. – “Họ đã điều động cả đội săn bóng đêm – những đơn vị robot chuyên tìm diệt mục tiêu trong môi trường đổ nát.”
Anna nín thở, đôi mắt dõi theo luồng sáng chói xé màn đêm. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng mình đang bị săn đuổi như con mồi, còn những kẻ săn là chính thứ tổ chức cô từng tin tưởng.
Trên đường đi, họ băng qua một khu chợ cũ, nơi những sạp hàng vỡ vụn còn vương mùi thức ăn cháy khét. Mira đột nhiên kéo áo Anna, chỉ tay run rẩy về một góc tối. Ở đó, một nhóm người sống sót đang tụm lại quanh đống lửa nhỏ, ánh mắt ngờ vực khi thấy Anna bế một đứa bé.
Một người đàn ông gầy gò lên tiếng, giọng khàn đặc:
“Các người điên sao? Đưa trẻ con ra đây giữa chiến trường? Mau rời đi trước khi đội săn đến!”
Anna định giải thích, nhưng Popo kéo tay cô. “Không thể dừng lại. Bất kỳ ai cũng có thể báo vị trí của chúng ta cho Orion. Họ sợ hãi, và sợ hãi khiến người ta phản bội.”
Anna cắn môi, cuối cùng gật đầu. Cô ôm Mira chạy theo Popo, bỏ lại những ánh mắt lo lắng sau lưng.
Nhưng rồi, đúng như Popo cảnh báo, đội săn bóng đêm đã lần ra dấu vết. Từ bầu trời, ba bóng đen lao xuống – những robot cao lớn, toàn thân phủ giáp đen mờ, đôi mắt đỏ rực soi sáng bóng tối.
“Phát hiện mục tiêu: Mira. Lệnh: bắt giữ hoặc tiêu hủy.” – giọng lạnh lẽo vang vọng.
Anna hoảng hốt. Popo lập tức lao ra, hai cánh tay biến thành khiên chắn, ngăn luồng đạn plasma xé gió lao tới. Tia lửa tóe sáng rực rỡ giữa màn đêm. Mira hét lên, ôm chặt cổ Anna.
“Chạy đi Anna!” – Popo gầm lên. – “Em sẽ cản chúng!”
“Không! Em sẽ không bỏ lại cậu đâu!” – Anna hét, mắt rực lửa.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một tiếng nổ lớn vang lên từ xa, khói bụi bốc mù. Các robot săn bóng đêm lập tức chuyển hướng, phân tán đội hình. Từ trong làn khói, một nhóm người mặc áo choàng xám xuất hiện, vũ khí công nghệ trong tay.
Một giọng trầm khàn vang lên:
“Đi theo chúng tôi, nếu muốn sống sót.”
Anna sững sờ, ôm Mira thật chặt, còn Popo đứng chắn trước, đôi mắt lóe sáng ngờ vực. Những người lạ mặt này là ai? Đồng minh, hay một cái bẫy mới của Orion?
Trong bóng tối, hành trình của họ càng trở nên mờ mịt. Nhưng Anna biết một điều: quay đầu không còn là lựa chọn nữa.