cuộc chiến của nền văn minh công nghệ

Chương 9: Tiếng khóc trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gầm rú cơ khí vẫn vang vọng, hòa cùng tiếng nổ, tiếng la hét của dân thường. Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, tiếng khóc thút thít của một đứa bé vang lên như lưỡi dao cứa vào tim Anna. Âm thanh nhỏ bé nhưng trong trẻo ấy nổi bật hơn tất cả, kéo cô quay lại, mặc cho trái tim đang run rẩy trước lằn ranh sống chết.

Anna lao tới, Popo chạy sát theo. Bé gái nằm kẹt dưới khung thép cong queo, đôi bàn tay bé nhỏ cố gắng cào vào mặt đất, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng. Khi thấy Anna, bé òa lên, giọng run rẩy:
“Chị… cứu em với…”

Anna quỳ xuống, cố nâng thanh thép nhưng nó nặng gấp nhiều lần sức của cô. Popo lập tức bước tới, đôi mắt sáng lên, từ cơ thể nhỏ bé phát ra những cơ chế hỗ trợ. Cánh tay kim loại của Popo biến hình thành dụng cụ nâng thủy lực, kêu “xì xì” khi kích hoạt. Nó gắng hết sức nâng thanh thép, trong khi Anna nhanh chóng kéo bé gái ra ngoài.

“Cố lên, Popo!” – Anna hét.

Cuối cùng, bé gái được kéo ra, nhưng ngay khi ấy, một luồng chấn động khủng khiếp từ trận chiến Titan và Colossus khiến cả ba ngã dúi dụi. Thanh thép rơi xuống, đập trúng Popo, khiến nó bật ngửa, ánh sáng trong mắt mờ dần. Anna hoảng hốt.

“Popo! Em có sao không?” – cô hét, nâng người máy nhỏ bé lên.

Popo cười yếu ớt, giọng run run:
“Em ổn… chỉ… chỉ cần khởi động lại thôi… nhưng Anna… bé gái này… không bình thường đâu…”

Anna sững sờ. Cô nhìn bé gái, và trong khoảnh khắc đó, dưới ánh lửa lập lòe, cô nhận ra làn da em bé không hoàn toàn giống con người. Nó mịn màng quá mức, đôi mắt long lanh ánh kim loại. Khi Anna chạm vào, cô có thể cảm thấy một lớp vỏ mỏng bao bọc lấy cơ thể – không phải da thịt thật sự, mà là một lớp mô nhân tạo.

Bé gái nức nở ôm chặt Anna, nhưng âm thanh khóc ấy phát ra không đều, như bị lập trình lỗi nhịp. Anna bàng hoàng nhận ra: đây không phải một đứa bé bình thường, mà là một cyborg trẻ em, nửa người nửa máy, kết quả của một thí nghiệm nào đó.

“Không… không thể nào…” – Anna thì thầm, tay run rẩy.

Popo gượng ngồi dậy, mắt lóe sáng lần nữa. Nó nói nhỏ:
“Anna, em nhớ ra rồi. Dữ liệu trong bộ nhớ của em… bé gái này là Mira, dự án bí mật của Orion. Họ từng cố gắng tạo ra một thế hệ con lai – vừa mang cảm xúc con người, vừa có khả năng thích nghi như máy móc. Nhưng hồ sơ nói rằng… dự án này đã bị hủy bỏ từ lâu.”

Anna chết lặng. Orion – niềm hy vọng mà họ đang tìm đến – lại đứng sau những thử nghiệm đáng sợ này? Bé Mira, với đôi mắt trong veo ướt lệ, chỉ biết ôm lấy cô mà khóc. Nhưng tiếng khóc ấy giờ không còn đơn giản nữa, nó là lời tố cáo một sự thật bị che giấu.

“Em… không muốn quay về đó…” – Mira nấc lên, giọng ngập ngừng như tín hiệu đứt quãng. – “Họ nói… em chỉ là công cụ… em không muốn bị tháo rời… em muốn sống…”

Anna cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Orion – nơi cô đặt niềm tin – lại là nơi sẵn sàng hi sinh những đứa trẻ lai như Mira. Và giờ, Mira đã trở thành gánh nặng mà cô phải lựa chọn: đưa em bé đến Orion để tìm câu trả lời, hay tìm một lối đi khác?

Trong khi đó, Titan và Colossus vẫn tiếp tục chiến đấu. Một quả đấm khổng lồ của Colossus hạ xuống, làm cả thành phố rung chuyển. Một mảng tường đổ xuống, chắn ngang con đường thoát thân của họ. Đêm đen, lửa cháy đỏ rực, tiếng khóc của Mira vang vọng, như báo hiệu một bi kịch chưa dừng lại.

Anna ôm Mira vào lòng, ngước nhìn bầu trời rực lửa. Trong đôi mắt cô bừng lên sự kiên quyết.
“Popo… dù Orion có là gì… chúng ta cũng phải đi tới tận cùng. Không chỉ cho mình, mà cho Mira nữa. Phải tìm ra sự thật.”

Popo gật đầu, ánh mắt đỏ rực lên một lần nữa. Và trong đêm tối, giữa biển lửa, ba bóng hình – một con người, một robot nhỏ bé và một đứa trẻ nửa người nửa máy – lặng lẽ bước tiếp vào con đường đầy hiểm nguy phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×