cuộc chiến của nền văn minh công nghệ

Chương 11: Lời thì thầm của kẻ nổi loạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn hầm nằm sâu dưới lòng đất, được che giấu sau những bức tường đổ nát. Anna bước xuống từng bậc cầu thang gỉ sét, ôm Mira trong vòng tay, còn Popo đi sát phía sau. Không khí bên dưới nồng nặc mùi dầu máy, khói thuốc súng và kim loại han rỉ.

Khi ánh sáng ngọn đèn vàng mờ hắt lên, Anna nhận ra xung quanh có hàng chục người: đàn ông, phụ nữ, cả người già lẫn thanh niên. Họ mặc áo choàng xám giống nhau, khuôn mặt hằn dấu mệt mỏi nhưng ánh mắt thì sáng rực – ánh mắt của những kẻ đã từ bỏ sự sợ hãi.

Người đàn ông đã cứu họ bước ra, dáng cao gầy, mái tóc muối tiêu nhưng ánh nhìn kiên định. Ông tự giới thiệu bằng giọng khàn đặc:

“Ta là Reagan, chỉ huy của Liên Minh Ngầm. Từ lâu chúng ta đã biết Orion không phải tổ chức gì cao quý, mà là bóng tối đang thao túng cả hai nền văn minh. Các người đã tận mắt chứng kiến… chiến tranh chỉ là vỏ bọc cho dã tâm của họ.”

Anna nắm chặt Mira, trái tim đập mạnh. “Orion… chính họ đã tạo ra Mira, rồi tìm cách giết con bé?”

Reagan gật đầu, ánh mắt thoáng một tia thương cảm nhìn về Mira.
“Họ tạo ra một thế hệ robot lai người – có cảm xúc, có ý thức. Mira không phải duy nhất, nhưng… là kẻ cuối cùng còn sống sót. Những đứa trẻ khác đã bị tiêu hủy để giấu bí mật.”

Anna nghẹn ngào, ôm Mira chặt hơn. Con bé run rẩy, đôi mắt ánh kim long lanh ngấn lệ. “Chị Anna… có phải em là quái vật không?”

“Không, Mira.” – Anna thì thầm, nước mắt trào ra. – “Em là minh chứng rằng con người và robot có thể trở thành một.”

Popo đứng cạnh, ánh mắt xanh ánh lên sự giận dữ hiếm thấy. “Nếu Orion muốn hủy diệt Mira, thì chúng ta phải bảo vệ em ấy. Nhưng… làm sao chúng ta chống lại một tổ chức khổng lồ như vậy?”

Reagan đưa tay, bật chiếc màn hình cũ kỹ. Trên đó hiện ra bản đồ thành phố – chi chít dấu đỏ. Ông chỉ vào trung tâm:
“Orion đã dựng một tháp điều khiển thần kinh ở lõi Thành phố Công Nghệ Mới. Nó phát tín hiệu kiểm soát hàng triệu robot, biến họ thành công cụ chiến tranh. Chúng ta muốn phá hủy nó – nhưng chưa đủ lực lượng.”

Anna nhìn chằm chằm vào bản đồ, trái tim cuộn lên nỗi căm phẫn. Cô nhớ lại bao nhiêu máu đổ, bao nhiêu sinh mạng tan biến dưới cuộc chiến điên rồ này.

“Các ông muốn gì từ tôi?” – Anna hỏi, giọng run run nhưng ánh mắt kiên quyết.

Reagan nhìn thẳng vào cô, không do dự:
“Cô và Popo chính là chìa khóa. Cô có khả năng tiếp cận hệ thống nội bộ của Orion, còn Popo… là minh chứng sống cho sự tự do của robot có ý thức. Nếu hai người cùng Mira đứng lên, nhiều robot khác sẽ thức tỉnh và theo chúng ta.”

Không khí trong căn hầm đặc quánh lại. Anna cảm nhận gánh nặng đè lên vai. Cô chỉ là một cô gái bình thường – nhưng giờ đây, những con người và robot còn sót lại đang nhìn cô như một tia hy vọng.

Cô cúi xuống nhìn Mira, thấy ánh mắt van lơn của đứa trẻ. Rồi cô quay sang Popo. Robot ấy khẽ gật đầu, đôi mắt xanh sáng rực:

“Anna, tớ ở đây. Lựa chọn của cậu cũng là lựa chọn của tớ.”

Anna nhắm mắt lại, hít sâu. Khi mở ra, ánh mắt cô cháy lên quyết tâm:

“Được. Tôi sẽ tham gia. Nhưng tôi thề – không phải để tạo thêm máu đổ, mà để chấm dứt tất cả.”

Một làn sóng xôn xao lan khắp căn hầm. Reagan mỉm cười, bàn tay khô gầy đặt lên vai cô:
“Cô gái… cô vừa trở thành tia sáng của kháng chiến.”

Đêm ấy, khi mọi người nghỉ ngơi, Anna không sao ngủ được. Cô ngồi tựa vào tường, ôm Mira đang say giấc, mắt dõi nhìn bóng Popo ngồi bất động gần đó. Trong lặng im, Popo bỗng cất tiếng:

“Anna… tớ chưa từng nghĩ robot có thể mơ. Nhưng dạo này, trong hệ thống của tớ, xuất hiện những hình ảnh lạ – giống như giấc mơ vậy. Trong đó có cậu… và Mira.”

Anna ngạc nhiên, tim cô khẽ rung. “Vậy… cậu mơ thấy gì?”

Popo ngập ngừng một chút, rồi trả lời:
“Thấy chúng ta… sống trong một nơi hòa bình. Không còn chiến tranh, không còn Orion. Chỉ có tiếng cười và ánh sáng. Tớ không biết nó có thật không, nhưng… tớ muốn tin.”

Anna lặng đi. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay kim loại lạnh lẽo của Popo. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng – Popo không chỉ là robot. Cậu ấy là bạn, là đồng minh, và… là hy vọng duy nhất.

Ngoài kia, màn đêm tĩnh lặng. Nhưng dưới lòng đất, một ngọn lửa kháng chiến đã bùng lên, hứa hẹn sẽ thiêu cháy xiềng xích Orion.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×