Âm thanh đầu tiên vang lên trong căn phòng chứa máy chủ khổng lồ không phải là tiếng nổ, mà là nhịp tim. Nhịp tim rộn ràng của những con người nhỏ bé đứng đối diện với một Colossus lạnh lùng, khổng lồ và bất bại. Rồi bất ngờ, không gian nổ tung bởi luồng plasma đỏ rực phóng thẳng vào nhóm Anna.
Anna và Mira lao sang một bên, ánh sáng đỏ lướt ngang, thiêu rụi dãy máy chủ gần đó thành một dải tro bụi. Popo không lùi lại. Cậu lao lên, ném một quả bom từ chế thẳng vào chân Colossus. Tiếng nổ chát chúa, sắt thép tóe lửa, nhưng con quái vật chỉ khựng lại nửa giây rồi tiếp tục tiến lên.
“Anna! Virus đã ăn sâu vào hệ thống rồi, chúng ta chỉ cần cầm chân hắn vài phút nữa!” – Mira hét, bàn tay vẫn run run trên bàn phím điều khiển. Những dòng mã chạy cuồn cuộn, ánh sáng xanh dần loang ra như mạch máu của một sinh vật sống.
“Vài phút ư?” – Anna lẩm bẩm, đôi mắt bừng cháy. – “Vậy thì ta sẽ cho hắn thấy sức mạnh của những kẻ tuyệt vọng.”
Cuộc chiến bắt đầu.
Colossus gầm lên, vung cánh tay khổng lồ quét ngang. Anna bật người lộn qua không trung, mũi kiếm lóe sáng trong tay, chém vào khớp vai hắn. Kim loại tóe lửa, nhưng vết rạch chẳng thấm vào đâu. Ngược lại, lực va chạm hất cô bay ngược, đập mạnh vào tường.
“Anna!” – Popo hét lớn, rồi bật chốt quả bom plasma cuối cùng. Cậu lao thẳng vào chân Colossus, cắm quả bom ngay vào khe nối giữa đầu gối và bắp chân kim loại.
Vụ nổ nén chấn động khủng khiếp. Lần này, Colossus thực sự khụy một chân xuống. Đôi mắt đỏ lóe sáng dữ dội, tiếng gầm vang vọng khắp căn phòng:
“Những con côn trùng các ngươi… sẽ bị nghiền nát.”
Cánh tay phải của hắn biến thành một lưỡi cưa xoay. Colossus quét một đường, cắt đôi hàng máy chủ khổng lồ. Sức ép khiến Mira suýt bị hất bay.
Anna lao tới, chắn trước mặt cô bạn. Máu từ vai cô tuôn ra, loang trên áo. “Cứ tiếp tục đi! Đừng ngừng lại!” – giọng cô khản đặc nhưng dứt khoát.
Mira cắn chặt môi, nước mắt trào ra, nhưng tay vẫn gõ điên cuồng. Virus đã gần chiếm quyền điều khiển, chỉ còn một bước cuối cùng.
Hy sinh đầu tiên.
Popo – cậu nhóc vui tính, nghịch ngợm, chưa bao giờ biết sợ – giờ đây đứng giữa biển lửa, đối diện Colossus. Trong tay cậu chỉ còn con dao găm gỉ sét. Nhưng Popo mỉm cười, nụ cười quen thuộc của kẻ chẳng biết sợ hãi.
“Ê, đồ sắt vụn, nhìn đây!” – Popo hét lớn, rồi nhảy lên, cắm dao vào khe hở ngay cổ Colossus. Con quái khổng lồ gầm lên, vung tay đập mạnh.
Tiếng “rầm” vang dội. Thân hình nhỏ bé của Popo bị hất văng, máu phun tung tóe. Cậu đập mạnh vào tường, ngã xuống sàn, nằm im.
“POPOOO!” – tiếng thét của Anna và Mira hòa vào nhau, xé tan không khí.
Colossus vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ rực, nhưng cổ hắn đã rạn nứt. Những tia điện tóe ra, chứng minh vết dao ấy – cùng với sự hy sinh – không hề vô nghĩa.
Anna bùng nổ. Cô lao tới, mũi kiếm đâm thẳng vào vết nứt trên cổ Colossus. Máu của cô nhỏ giọt xuống lưỡi thép, như hiến dâng tất cả để một nhát này trở thành đòn chí mạng.
Tiếng kim loại vỡ nát vang lên. Colossus khựng lại, ánh mắt đỏ mờ dần.
Đúng lúc ấy, Mira hét lớn:
“Virus đã hoàn tất! Hệ thống Alpha bị chiếm quyền rồi!”
Cả căn phòng rung chuyển. Những tháp máy chủ lần lượt tắt, ánh sáng xanh lan ra như một cơn sóng ngầm, báo hiệu rằng lửa nổi loạn đã bén vào trái tim của Orion.
Anna quỳ xuống cạnh Popo. Máu thấm đầy tay cô. Đôi mắt cậu khẽ mở, môi mấp máy:
“Tớ bảo mà… pháo hoa đẹp thật…”
Rồi đôi mắt ấy khép lại.
Anna gào lên, tiếng gào hòa vào tiếng nổ, vào tiếng gầm của thép đổ sập. Bên ngoài, thành phố rung chuyển. Cuộc khởi nghĩa đã thật sự bắt đầu.
Đêm nay, máu đã đổ. Nhưng cũng từ máu ấy, ngọn lửa nổi loạn bùng lên khắp nơi, thắp sáng cả bầu trời đêm.