Thành phố Công Nghệ Mới sáng rực lên bởi những đốm lửa còn sót lại sau cuộc chiến. Những tòa nhà cao tầng nghiêng ngả, cửa kính vỡ tan, đường phố loang lổ những vết cháy đen sì. Khói mù phủ kín bầu trời, ánh sáng neon quen thuộc giờ chỉ còn le lói như hơi thở hấp hối của một nền văn minh đang tan rã.
Anna ngồi bệt bên cạnh thân thể vô hồn của Popo. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn còn vương chút nụ cười, nụ cười nghịch ngợm mà giờ đây đã hóa thành một ký ức không bao giờ trở lại. Máu thấm ướt đôi bàn tay cô, lạnh buốt, như kéo linh hồn Anna xuống vực sâu tuyệt vọng.
“Cậu đã hứa… sẽ luôn ở cạnh tớ…” – cô thì thầm, giọng nghẹn lại. Nước mắt không ngừng rơi, hòa vào những vệt bụi khói trên gương mặt.
Mira đứng gần đó, cũng lặng lẽ lau nước mắt. Cô không dám đến gần, vì biết Anna đang chìm trong nỗi đau không ai có thể chạm tới. Tiếng nổ xa xa vẫn còn vang vọng, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều im lặng trước tiếng khóc nghẹn của Anna.
Cuộc kháng chiến thắng lợi, nhưng không trọn vẹn.
Virus mà Mira cài vào hệ thống đã đánh sập nhiều tuyến phòng thủ của Orion. Các trung tâm điều khiển tạm thời rơi vào hỗn loạn. Lực lượng nổi loạn ở khắp các quận bùng lên, đánh chiếm các trạm năng lượng, giải phóng hàng ngàn robot bị giam cầm. Tin tức lan truyền như lửa gặp gió: “Orion không phải là bất khả chiến bại.”
Nhưng đi kèm với ngọn lửa hy vọng ấy là cái giá máu khủng khiếp. Hàng ngàn dân thường kẹt lại trong giao tranh, nhiều khu dân cư biến thành đống tro tàn. Và trong tim Anna, cái giá còn đau đớn hơn tất cả: sự ra đi của Popo.
Đêm hôm đó, trong căn hầm ẩn náu, Mira bước đến bên Anna. Cô đặt nhẹ bàn tay lên vai bạn:
“Anna… Popo đã chọn hy sinh. Cậu ấy muốn chúng ta đi tiếp. Chúng ta không thể dừng lại ở đây.”
Anna không trả lời. Đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào khoảng không, như thể mọi thứ quanh cô đều vô nghĩa. Mira siết chặt bàn tay:
“Cậu biết không… trước khi cắm quả dao ấy, Popo đã nói với mình rằng: ‘Anna sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Nếu mình ngã xuống, cậu ấy sẽ đứng dậy thay cả phần của mình.’ Cậu ấy tin cậu đến thế.”
Anna giật mình. Những lời ấy vang lên như một tia sáng xuyên qua màn đêm mịt mù trong lòng cô. Hình ảnh Popo – vẫn cười, vẫn nói, vẫn tin tưởng – hiện về. Nước mắt Anna lại rơi, nhưng lần này không còn là tuyệt vọng, mà là đau thương hóa thành sức mạnh.
“Popo… Tớ sẽ không để sự hy sinh của cậu trở nên vô nghĩa.” – Anna thì thầm, bàn tay siết chặt thanh kiếm bên hông.
Ngày hôm sau, nhóm kháng chiến tụ tập quanh bàn hologram. Các thủ lĩnh nổi loạn – những gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng quắc – trình bày kế hoạch tiếp theo.
“Virus đã mở một lỗ hổng trong hệ thống trung tâm. Nếu tận dụng đúng lúc, chúng ta có thể xâm nhập sâu hơn, thậm chí phá hủy lõi điều khiển của Orion.”
“Nhưng Orion sẽ phản công. Colossus chỉ là một trong số những vũ khí hủy diệt của hắn.”
Anna lắng nghe, ánh mắt không còn mờ đục. Cô đứng dậy, giọng mạnh mẽ:
“Chúng ta đã mất quá nhiều. Nhưng chính vì vậy, ta không thể lùi bước. Orion không chỉ cướp đi tự do của robot, mà còn biến con người thành nô lệ của nỗi sợ hãi. Nếu chúng ta không kết thúc hắn, sẽ chẳng còn ai được sống.”
Không gian lặng đi vài giây. Rồi từng người một gật đầu, đôi mắt bùng lên niềm tin. Mira nhìn Anna, khẽ mỉm cười. Trong cô bạn ấy, ngọn lửa vừa được thắp lại – sáng rực, dữ dội, và không thể dập tắt.
Đêm ấy, Anna một mình ra ngoài, đứng trên mái một tòa nhà đổ nát. Gió mang theo mùi khói, tro tàn và cả máu. Nhưng trong bầu trời đầy bụi mù ấy, cô nhìn thấy một vì sao le lói xuyên qua.
“Popo, cậu thấy không? Tớ vẫn đứng đây. Và tớ sẽ đi tiếp… cho đến khi mọi thứ được tự do.”
Ánh mắt Anna ánh lên tia sáng mới. Trong tro tàn, hy vọng đã nảy mầm.