Buổi sáng hôm ấy, bầu trời xám xịt, gió thổi rì rào mang theo mùi ẩm mốc lạ lùng từ cánh rừng phía tây ngôi làng. Lan khẽ nhíu mày khi đứng trước cửa, nhìn vào khoảng xanh u tối ấy. Từ bao đời, dân làng luôn xem khu rừng cổ như vùng đất cấm kỵ – nơi có những bí mật và bóng tối không ai dám chạm tới. Nhưng sáng nay, một tiếng gọi mơ hồ lại vang vọng trong tâm trí cô, thôi thúc cô bước chân vào.
“Lan, con định đi đâu?” – bà Tư, người hàng xóm lớn tuổi, gọi với theo, giọng đầy lo lắng. “Đừng dại dột mà vào đó. Nhiều người đã mất tích trong rừng ấy rồi.”
Lan mỉm cười nhẹ, như để trấn an bà, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng rực quyết tâm. “Con chỉ đi dạo thôi mà, bà đừng lo. Con sẽ cẩn thận.” Nói xong, cô xoay người, tay siết chặt chiếc vòng cổ có mặt đá trong suốt – báu vật duy nhất cha để lại. Kể từ khi cha mất tích bí ẩn, Lan luôn cảm thấy vật này gắn liền với những điều chưa được giải đáp. Và khu rừng cổ – có lẽ là nơi cất giấu sự thật.
Bước chân vào trong, ánh sáng mặt trời nhanh chóng bị màn cây cổ thụ dày đặc che khuất. Không khí trở nên ẩm lạnh, lặng lẽ đến mức nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Mỗi bước đi, Lan đều cảm thấy như có ánh mắt vô hình nào đó dõi theo, khiến da gà cô nổi lên. Những gốc cây to bằng cả vòng tay ôm, rêu phong phủ kín, tỏa ra mùi hăng hắc. Xa xa, tiếng nước róc rách của một con suối len lỏi giữa rừng vang lên, như dẫn lối.
Đột nhiên, tiếng sột soạt từ bụi cây phía trước khiến Lan khựng lại. Cô nín thở, mắt căng ra nhìn. Một con hươu nhỏ, lông trắng như tuyết, bước ra, đôi mắt đen láy sáng rực kỳ lạ trong bóng tối. Nó không hề sợ hãi, ngược lại còn tiến gần Lan. Trên trán nó lấp lánh một ký hiệu mờ – hình vòng tròn bao quanh ngôi sao sáu cánh.
Lan sững sờ. Cô từng thấy ký hiệu đó trong một trang nhật ký cũ của cha – “Dấu ấn của người giữ bí mật”. Cô đưa tay ra, con hươu khẽ chạm mũi vào tay cô rồi quay đầu, bước chậm rãi về phía sâu hơn của khu rừng, như mời gọi.
Đi theo con hươu, Lan đến một khoảng trống giữa rừng. Ở đó, một cây cổ thụ khổng lồ sừng sững, rễ cây uốn lượn như những con rồng ngủ yên, còn thân cây có những vết khắc lạ tựa chữ viết cổ. Con hươu dừng lại, ngẩng đầu kêu khẽ rồi biến mất trong làn sương. Lan chạm tay vào vỏ cây, bất ngờ mặt đá trên vòng cổ sáng lên, phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Các ký tự khắc trên cây lập tức phát sáng theo, xếp thành một chuỗi ký hiệu rõ ràng.
Lan há hốc miệng. Đây không còn là ảo giác nữa. Một giọng nói vang vọng trong tâm trí, trầm ấm và xa xăm:
“Người mang dấu ấn đã trở lại. Hãy tìm chìa khóa, trước khi bóng tối nuốt chửng tất cả.”
Lan run rẩy, trái tim đập dồn dập. Cô ngẩng lên, nhìn thấy giữa thân cây hé ra một khe nứt mờ, đủ để một người len qua. Bên trong tối om, lạnh lẽo, nhưng từ đó phát ra một luồng khí huyền bí, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn.
Cô nuốt khan, bước chân run run nhưng không hề dừng lại. “Nếu cha thực sự để lại điều gì trong này, mình phải tìm ra,” cô thì thầm, rồi dấn thân vào bên trong khe tối.
Và cánh rừng như khẽ thở dài, đóng kín lối đi phía sau cô.