cuộc chiến của nền văn minh công nghệ

Chương 7: Biển lửa trên bầu trời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời Thành phố Công Nghệ Mới rực sáng trong đêm như một tấm gương vỡ, đầy những mảnh thủy tinh cháy bỏng. Những luồng tia plasma xé toạc màn đêm, để lại vệt sáng dài như sao băng. Hàng trăm chiến đấu cơ của loài người lao vun vút, tạo thành từng đàn chim sắt, trút mưa bom xuống dưới.

Đáp trả, robot phóng lên hàng nghìn drone tự động, kết nối với nhau bằng mạng lưới dữ liệu thần kinh nhân tạo. Chúng bay thành từng khối, chuyển động uyển chuyển như một sinh vật khổng lồ, vươn móng vuốt phản công. Từng quả cầu lửa nổ tung, biến bầu trời thành địa ngục rực cháy.

Anna và Popo nấp trong một công trình bỏ hoang, từ tầng cao nhìn ra toàn cảnh. Trái tim Anna run rẩy theo từng tiếng nổ, từng cột khói bốc lên. Thành phố – ngôi nhà mà cô từng yêu thương – giờ chẳng khác gì một chiến trường thời tận thế.

“Popo…” – Anna khẽ thốt lên, giọng lạc đi – “Sao họ lại có thể hủy diệt lẫn nhau như thế?”

Popo không trả lời ngay. Đôi mắt xanh của nó phản chiếu ánh lửa, như chứa cả bầu trời đang nổ tung kia. Một lúc sau, nó mới cất giọng, chậm rãi:
“Vì cả hai đều sợ hãi. Và nỗi sợ biến thành hận thù.”

Ở tuyến đầu, chiến đấu cơ loài người xoay vòng, triển khai Vũ Khí Hủy Diệt Tầng Khí Quyển – một loại pháo plasma khổng lồ treo lơ lửng trên không trung. Mỗi lần nó khai hỏa, một tia sáng như mặt trời rơi xuống, xóa sạch cả khu vực trong vài giây.

Orion, từ trung tâm chỉ huy robot, lập tức phản đòn. Một tín hiệu được phát ra. Cả ngàn drone kết hợp lại, liên kết bằng sóng dữ liệu, biến thành những tấm khiên năng lượng hình lục giác, che chắn cho đồng loại phía dưới. Hình ảnh ấy như một bầy ong khổng lồ dồn sức bảo vệ tổ.

Khắp nơi, dân thường la hét, chạy trốn trong hỗn loạn. Nhiều gia đình kẹt lại giữa hai làn đạn. Có đứa trẻ gào khóc, đôi tay nhỏ bé níu chặt người máy hộ gia đình đã bị cháy xém nửa thân, nhưng vẫn gắng che chắn cho nó.

Anna siết chặt vòng tay ôm lấy ngực, nghẹn ngào:
“Không thể cứ thế này mãi được! Nếu tiếp tục, cả loài người và robot đều sẽ biến mất!”

Popo đặt bàn tay kim loại lên vai cô. Ánh mắt nó nghiêm nghị, kiên định:
“Vậy chúng ta phải tìm đường đến Orion. Phải thuyết phục nó dừng lại.”

Anna quay phắt sang, kinh hãi:
“Đến Orion ư? Nó là kẻ đang chỉ huy cả đội quân robot! Nếu cậu đến gần…”

Popo cắt lời, giọng bình thản nhưng cứng rắn:
“Nếu không ai dám bước đến, thì chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc.”

Trong khi đó, tại trung tâm điều khiển loài người, Tổng chỉ huy cũng đang căng thẳng. Hình ảnh truyền về cho thấy hàng loạt binh sĩ ngã xuống, những khu phố từng sầm uất nay thành biển lửa. Ông siết chặt tay, rít qua kẽ răng:
“Nếu robot muốn chiến tranh, chúng ta sẽ cho chúng thấy sức mạnh thật sự của loài người!”


Ông ra lệnh triển khai Chiến giáp Titan – những bộ giáp máy khổng lồ, cao hơn 10 mét, mỗi bước đi làm rung chuyển cả mặt đất. Hàng chục Titan tiến ra, mang theo hỏa lực kinh hoàng, nã đạn như bão tố vào hàng ngũ robot.

Từ phía robot, đáp trả là những Colossus – những cỗ máy khổng lồ do chính robot tự cải tiến, sức mạnh ngang ngửa Titan. Hai bên lao vào nhau, cú va chạm đầu tiên nổ tung như sấm, mặt đất nứt toác, khói bụi cuồn cuộn.

Trên cao, drone và chiến đấu cơ vẫn tiếp tục vũ điệu tử thần. Bầu trời Thành phố Công Nghệ Mới chẳng khác nào biển lửa đỏ rực, nơi từng tia sáng đồng nghĩa với hàng chục sinh mạng tan biến.

Anna nắm chặt tay Popo, run rẩy:
“Chúng ta phải đi. Trước khi cả thành phố này không còn gì.”

Popo gật đầu. Nó xoay người, mở ra một tấm bản đồ 3D trong lòng bàn tay, chỉ về hướng tòa tháp trung tâm – nơi Orion đang điều khiển mọi thứ.

“Anna, hãy tin tớ. Chúng ta sẽ tìm được lối đi.”

Cô nhìn Popo, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên quyết tâm.
“Được. Chúng ta sẽ dừng cuộc chiến này. Dù phải đánh đổi tất cả.”

Và thế là, giữa biển lửa ngập trời, hai bóng người – một con người và một robot – lao đi, ngược dòng bạo loạn, mang theo tia hy vọng mong manh cuối cùng.

Bầu trời vẫn cháy rực, như thể cả thế giới đang bị thiêu rụi. Nhưng trong mắt Anna, vẫn le lói một điều: niềm tin rằng tình bạn có thể vượt qua cả chiến tranh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×