Tiếng gầm khủng khiếp vang vọng khắp thành phố. Mặt đất nứt toác, bụi đá bay mù mịt. Giữa đại lộ rộng lớn, hai bóng khổng lồ sừng sững như những vị thần chiến tranh vừa giáng xuống trần gian. Một bên là Titan, cỗ máy chiến tranh do con người chế tạo, cao đến mười tầng lầu, lớp giáp thép dày cộm phản chiếu ánh lửa đỏ rực từ những vụ nổ xung quanh. Đối diện nó là Colossus, thủ lĩnh của các robot tự do, khung kim loại xám bạc sáng lóa, đôi mắt đỏ rực tựa hai ngọn hải đăng, mang trong mình trí tuệ và sức mạnh của cả cộng đồng máy móc.
Đám đông dân thường la hét tháo chạy, nhưng nhiều người đã bị kẹt lại giữa biển đổ nát. Những chiếc xe bốc cháy nằm ngổn ngang, những tòa nhà sụp xuống, biến đường phố thành mê cung của gạch vụn. Anna nắm chặt tay Popo, kéo nó nép vào một bức tường còn sót lại. Tim cô đập thình thịch, tai ù đi vì tiếng nổ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hai gã khổng lồ đang đối đầu.
Titan rống lên, một âm thanh cơ khí chát chúa, rồi lao thẳng về phía Colossus. Mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung lên, cửa kính các tòa nhà vỡ vụn. Tay phải Titan biến thành khẩu pháo plasma khổng lồ, nhả ra luồng sáng xanh lục, cắt ngang bầu trời. Colossus giơ cánh tay to lớn chặn đỡ, lửa tóe ra, tia plasma bị bẻ cong, trượt đi và quét nát một dãy xe buýt gần đó.
“Chúng ta… phải đi tiếp thôi,” Anna thở dốc, nhìn quanh tìm lối thoát. Nhưng đường phố trước mặt đã bị phong tỏa bởi hai cỗ máy khổng lồ. Bên phải là hố sâu do tên lửa khoét xuống, bên trái là đống bê tông ngổn ngang.
Popo siết tay cô, giọng run run:
“Anna… Orion ở hướng kia… nếu chúng ta không vượt qua bây giờ thì sẽ không bao giờ tới được…”
Anna cắn chặt môi. Cô biết Popo nói đúng. Orion là niềm hy vọng duy nhất, nhưng khoảng cách giữa họ và Orion chính là chiến trường sống chết của Titan và Colossus.
Một tiếng nổ long trời nữa vang lên. Colossus tung cú đấm thép, đánh sập cả một tòa nhà, ép Titan lùi lại. Cát bụi phủ kín bầu trời, biến ngày thành đêm. Trong khoảnh khắc đó, Anna kéo Popo chui vào khe hở giữa hai bức tường sụp đổ, cố luồn qua để tiến về phía trước.
“Cúi xuống!” – cô hét, vừa lúc một mảnh bê tông văng ra cắm phập xuống ngay sau lưng.
Họ bò qua đống gạch đá, mồ hôi hòa lẫn bụi bẩn, tai lùng bùng vì tiếng ầm ầm không ngớt. Khi Anna ngẩng lên, cô thấy mình đang ở ngay sát chân Titan. Khung giáp thép khổng lồ của nó hắt bóng lên cả con phố. Trái tim Anna như ngừng đập. Chỉ cần Titan xoay người, họ sẽ bị nghiền nát dưới gót chân.
Đúng lúc ấy, Colossus lao tới, ôm chặt lấy Titan, cả hai gã khổng lồ vật nhau ngã xuống. Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tòa nhà xung quanh sụp đổ như quân cờ domino. Cú ngã ấy vô tình tạo ra một lối mở.
“Chạy!” – Anna kéo Popo lao lên, tim đập dồn dập.
Họ phóng qua khoảng trống vừa mở, lửa bùng lên phía sau như muốn nuốt chửng tất cả. Anna không dám quay lại nhìn, chỉ biết chạy, chạy như thể mỗi bước có thể quyết định ranh giới sống còn.
Nhưng rồi, ngay trước khi thoát ra khỏi vùng chiến, Anna nghe thấy tiếng kêu cứu. Cô dừng khựng lại. Ở góc phố, một bé gái nhỏ tuổi bị kẹt dưới khung thép gãy. Nước mắt em hòa cùng bụi đất. Không ai để ý đến em giữa biển hỗn loạn.
Anna nhìn Popo, rồi nhìn Orion xa xa, và cuối cùng là bé gái. Khoảnh khắc ấy, hàng ngàn suy nghĩ vụt qua đầu. Nếu quay lại cứu, họ có thể bỏ mạng. Nhưng nếu bỏ đi, lương tâm cô sẽ ám ảnh mãi mãi.
Popo nhìn cô, ánh mắt trong veo mà kiên định:
“Anna, chúng ta không thể bỏ em ấy…”
Anna hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu. “Đi thôi!”
Họ quay ngược lại, lao vào giữa biển lửa, bất chấp Titan và Colossus đang tiếp tục trận tử chiến.