cuộc tình tay ba

Chương 10: Những vết thương khó lành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi qua chậm chạp, như từng giọt nước nhỏ xuống bức tường nứt nẻ. Quyết định trong đêm giông bão của Khanh đã khép lại một cánh cửa, nhưng đồng thời mở ra cả một vực thẳm đau đớn cho ba con người.

1. Kim – niềm vui pha lẫn nghi ngờ

Kim tưởng như đã có tất cả: tình yêu, sự đồng ý từ gia đình, ánh nhìn ngưỡng mộ của người ngoài. Cô thường nắm tay Khanh, hãnh diện giới thiệu anh trong những buổi tiệc. Nhưng chỉ mình cô biết, mỗi nụ cười của anh đều không trọn vẹn.

Một buổi tối, khi cùng Khanh bước ra khỏi nhà hàng, Kim khẽ hỏi:

– “Anh có hạnh phúc không, thật sự hạnh phúc khi ở bên em?”

Khanh thoáng sững lại. Anh gượng cười:

– “Ừ… tất nhiên rồi.”

Nhưng đôi mắt anh không thể che giấu sự lạc lõng. Kim nhận ra, tình yêu của cô giống như một chiến thắng – nhưng chiến thắng ấy đổi lại bằng vết thương sâu trong trái tim anh. Cô bắt đầu lo sợ: liệu mình có giữ được anh lâu dài, hay chỉ giữ được một thân xác lạnh lẽo không hồn?

2. Khanh – kẻ phản bội chính trái tim mình

Ngày nào cũng vậy, Khanh đi làm, trở về bên Kim, cố gắng làm tròn vai “người đàn ông đúng đắn” mà gia đình cô kỳ vọng. Nhưng đêm đến, khi một mình trong căn phòng tối, anh thấy bóng Liên hiện về. Nụ cười hiền, giọng nói nhỏ nhẹ, cả cách cô nhìn anh mỗi khi pha tách trà – tất cả khiến anh đau nhói.

Có lần, anh lén mở lại chiếc điện thoại cũ, nơi vẫn còn những tin nhắn với Liên. Đọc lại từng dòng, lòng anh quặn thắt. Mỗi chữ như nhát dao cứa vào nỗi ân hận.

Anh đã chọn con đường an toàn, nhưng cái giá phải trả là đánh mất nửa linh hồn mình.

3. Liên – người ra đi với trái tim rỉ máu

Sau hôm chia tay, Liên rời khỏi căn trọ quen thuộc, chuyển đến một nơi xa hơn, tránh mọi ký ức cũ. Ban ngày, cô cắm đầu vào công việc, đêm về vùi mặt trong gối, để mặc nước mắt rơi.

Có người đồng nghiệp quan tâm, ngỏ lời với cô, nhưng Liên chỉ mỉm cười từ chối. Trái tim cô như cánh cửa bị khóa kín, không còn chỗ cho bất kỳ ai.

Một lần tình cờ ngang qua quán cà phê nơi từng hẹn hò cùng Khanh, cô dừng lại thật lâu. Trong khoảnh khắc, cô thấy hình ảnh anh ngồi đó, đưa tay vẫy gọi. Nhưng rồi chỉ còn lại chiếc bàn trống. Nỗi nhớ đã biến thành một bóng ma, theo cô đi mãi.

4. Giông tố chưa ngừng

Ba con người, ba ngã rẽ, nhưng cùng chung một điểm: họ đều bị vết thương níu giữ. Khanh dằn vặt, Kim hoang mang, Liên đau khổ. Không ai tìm được bình yên.

Một buổi tối mưa dầm, Kim vô tình bắt gặp Khanh ngồi lặng lẽ trong xe, mắt đỏ hoe, trên màn hình điện thoại vẫn sáng tên “Liên”. Cô không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay mình cho khỏi run.

Còn Liên, sau nhiều ngày trốn tránh, nhận được tin nhắn từ một người bạn: “Anh Khanh sắp đính hôn với Kim.”
Cô lặng người, ngồi bệt xuống nền nhà, tim như bị bóp nghẹt.

Cơn giông trong lòng cả ba chưa bao giờ dừng lại – nó chỉ biến thành những vết thương sâu khó lành, mỗi ngày rỉ máu thêm một chút.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×