cuộc tình tay ba

Chương 9: Quyết định trong giông bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời phủ đầy mây xám, gió thổi hun hút như báo hiệu một cơn bão lớn đang kéo đến. Khanh ngồi trước cửa sổ căn hộ nhỏ của mình, nhìn dòng xe cộ vội vã trôi ngoài phố. Trái tim anh nặng trĩu, trong đầu vang vọng hai giọng nói quen thuộc – một của Kim, một của Liên – như hai dòng nước cuộn xoáy, không ngừng kéo anh về hai phía đối lập.

Đêm qua, anh đã mất ngủ. Mọi kỷ niệm với cả hai cô gái lần lượt ùa về: những chiều rong ruổi trên xe máy cùng Liên, nụ cười hiền lành và ánh mắt biết nói; những buổi tiệc sang trọng bên Kim, nơi anh cảm nhận được sự tự tin, kiêu hãnh nhưng cũng đầy đam mê. Tình yêu của anh không nghiêng hẳn về một bên – nó chia đôi, giằng xé, và cũng vì thế mà trở thành con dao hai lưỡi.

Điện thoại vang lên. Là Kim. Giọng cô gấp gáp:

– “Khanh, ba mẹ em muốn nghe câu trả lời cuối cùng của anh hôm nay. Nếu anh còn lưỡng lự, em sẽ coi như giữa chúng ta không còn gì nữa.”

Cúp máy chưa kịp, một tin nhắn từ Liên xuất hiện:

“Anh, chiều nay em được nghỉ sớm. Nếu anh rảnh, mình đi dạo một vòng nhé. Em chỉ muốn bên anh, dù chỉ một chút thôi.”

Khanh siết chặt điện thoại, lòng run lên. Giông bão trong anh đã chạm đến đỉnh điểm.

Chiều muộn, Khanh đến biệt thự nhà Kim. Căn phòng khách sang trọng, ánh đèn vàng hắt xuống từng đồ nội thất bóng loáng. Kim ngồi đối diện anh, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi nhưng ánh mắt lại đầy căng thẳng.

– “Anh Khanh,” – bà mẹ Kim cất giọng, – “chúng tôi không muốn vòng vo nữa. Con gái chúng tôi không thể mãi chờ đợi. Nếu cậu yêu nó, hãy chứng minh bằng quyết định. Còn nếu không… xin cậu buông tay.”

Kim đưa mắt nhìn anh, trong ánh mắt đó vừa có hy vọng vừa có sự lo sợ. Cô chờ anh nói một lời có thể định đoạt số phận cả hai.

Khanh nuốt khan, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Trong thoáng chốc, hình ảnh Liên hiện lên trong tâm trí – căn phòng trọ nhỏ, nồi cháo ấm, nụ cười bình dị. Rồi ngay sau đó, hình ảnh Kim lại trở về – đôi tay mềm mại nắm lấy tay anh trong những buổi tiệc.

– “Con chọn ai, Khanh?” – giọng ông Khải cắt ngang dòng suy nghĩ.

Im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Cuối cùng, Khanh nhắm mắt, nói trong nghẹn ngào:

– “Con… chọn Kim.”

Kim bật khóc, vừa mừng vừa đau. Cô lao tới ôm chặt lấy anh. Nhưng trong ánh mắt anh, một vệt u ám vẫn còn, như thể anh vừa tự tay xé bỏ một nửa trái tim mình.

Đêm đó, Khanh đến gặp Liên. Cô đứng chờ ở con hẻm quen thuộc, áo khoác mỏng ôm sát người trong gió lạnh. Nhìn thấy anh, Liên cười nhẹ:

– “Anh đến rồi. Em cứ sợ anh bận…”

Khanh không kìm được, ôm lấy cô thật chặt. Hơi ấm ấy khiến anh gần như nghẹn thở. Nhưng rồi anh buông tay, nhìn thẳng vào mắt cô:

– “Liên, anh… xin lỗi. Anh không thể tiếp tục với em nữa. Anh đã chọn Kim.”

Liên sững sờ. Nụ cười trên môi cô vỡ vụn. Mắt cô đỏ hoe, giọng run rẩy:

– “Anh… nói lại đi. Chỉ là đùa thôi đúng không?”

Khanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

– “Anh thật sự xin lỗi. Anh nợ em một đời, nhưng anh không thể khác được…”

Liên bật khóc nức nở, quay đi thật nhanh để anh không thấy nước mắt trào ra. Nhưng chính khoảnh khắc ấy, tim Khanh cũng như vỡ thành trăm mảnh.

Những ngày sau đó, mọi thứ rối tung. Tin tức về mối tình của Khanh và Kim lan nhanh trong giới thượng lưu. Ai cũng nói anh may mắn, từ một chàng trai bình thường nay trở thành “người rể vàng”. Nhưng bên trong, Khanh lại như kẻ mất hồn.

Kim hạnh phúc, nhưng trong sâu thẳm, cô nhận ra anh không cười trọn vẹn. Bên cạnh anh, cô cảm thấy một khoảng trống vô hình, như bóng dáng ai đó vẫn còn lẩn khuất.

Còn Liên, sau buổi chia tay, cô biến mất khỏi mọi nơi Khanh từng tìm thấy. Không còn tin nhắn, không còn những cuộc gọi. Chỉ còn lại sự im lặng khắc nghiệt như dao cắt vào lòng.

Một tối, khi cơn mưa lớn đổ xuống, Khanh ngồi trong xe, tay siết vô lăng đến bật gân. Anh nhớ Liên da diết. Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn, nụ cười hiền, giọng nói dịu dàng cứ hiện lên từng đợt. Anh tự hỏi: Mình đã chọn đúng chưa? Hay chỉ vì sợ hãi, vì áp lực mà tự tay hủy hoại một tình yêu chân thành?

Giông bão ngoài trời gào thét, như phản chiếu cơn bão trong lòng anh.

Quyết định ấy đã được đưa ra. Nhưng thay vì mang lại yên bình, nó kéo cả ba người vào vòng xoáy đau đớn hơn. Kim có được Khanh nhưng không trọn vẹn. Khanh bên Kim nhưng trái tim vẫn rỉ máu vì Liên. Còn Liên, cô đơn trong nỗi đau, tự nhủ phải quên nhưng lại chẳng thể nào quên nổi.

Cơn giông chưa dừng lại – nó chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×