Ngày lễ đính hôn đến gần như một cơn gió lạnh tràn vào cuộc sống của cả ba con người. Với Kim, đó là ngày cô chờ đợi từ rất lâu, là minh chứng rằng tình yêu của cô cuối cùng cũng nở hoa. Với Khanh, đó là ngày anh phải bước lên sân khấu với vai diễn lớn nhất đời mình – vai diễn của một người đàn ông hạnh phúc, dù trong lòng đang rối loạn. Còn với Liên, ngày đó như một bản án, đóng sập cánh cửa hy vọng cuối cùng.
1. Không khí ngột ngạt
Sảnh tiệc lộng lẫy, tràn ngập ánh đèn vàng và những bó hoa hồng đỏ rực. Mọi người cười nói, nâng ly chúc tụng, nhưng với Khanh, tất cả như một màn kịch. Âm thanh vang dội trong tai anh chỉ là những tiếng thì thầm tự trách: “Mình đã phản bội trái tim, phản bội Liên.”
Kim khoác trên mình bộ váy trắng tinh khôi, ánh mắt long lanh xen lẫn niềm kiêu hãnh. Cô mỉm cười rạng rỡ, nắm tay Khanh bước vào, trong ánh nhìn chúc phúc của mọi người. Nhưng trong sâu thẳm, cô nhận ra bàn tay Khanh có phần lạnh lẽo, và ánh mắt anh cứ lạc đi đâu đó xa xăm.
2. Liên – khách không mời
Liên vốn dĩ không muốn đến. Nhưng một người bạn thân đã kéo cô đi, với lý do: “Phải đối mặt một lần, rồi mới có thể quên.”
Khi bước vào sảnh, Liên chết lặng. Trước mắt cô là Khanh – người từng hứa sẽ bảo vệ cô suốt đời – giờ đang đứng cạnh một người con gái khác, dưới ánh đèn chói lòa, trong sự tung hô của tất cả. Trái tim cô vỡ vụn, nhưng gương mặt vẫn cố giữ bình thản.
Cô ngồi ở một góc xa, lặng lẽ nhìn. Mỗi cái nắm tay, mỗi nụ cười trao nhau trên sân khấu như từng nhát dao cứa vào lòng.
3. Khoảnh khắc trao nhẫn
MC mời hai người bước lên, trao nhẫn đính hôn. Khán phòng im lặng, chỉ còn tiếng nhạc du dương vang lên. Kim nhìn Khanh, đôi mắt rạng rỡ, run run đưa tay ra.
Khanh cầm chiếc nhẫn, nhưng trong giây phút ấy, hình ảnh Liên bất ngờ ùa về: những ngày mưa dầm cả hai che chung một chiếc ô; những buổi tối ngồi ăn mì gói trong căn trọ ẩm thấp nhưng đầy tiếng cười. Trái tim anh thắt lại.
Bàn tay run rẩy, Khanh suýt đánh rơi chiếc nhẫn. Cả khán phòng xôn xao. Kim nắm chặt tay anh, mỉm cười trấn an, nhưng ánh mắt cô ánh lên sự hoang mang lo sợ.
4. Biến cố bất ngờ
Đúng lúc đó, cánh cửa sảnh bật mở. Một người đàn ông lạ mặt bước vào, áo khoác sũng nước mưa, gương mặt dữ dội. Anh ta quét ánh mắt lạnh lùng khắp khán phòng, rồi dừng lại ở Khanh.
– “Anh Khanh!” – giọng người đàn ông vang lên, cứng rắn – “Anh tưởng trốn mãi được à? Khoản nợ cũ của anh còn chưa trả, giờ lại còn bày đặt đính hôn, cưới xin?”
Cả khán phòng chết lặng. Tiếng xì xào nổi lên khắp nơi. Kim tái mặt, bàn tay run bần bật. Khanh như bị ai đó tát thẳng vào mặt, không thốt nổi một lời.
Liên từ góc xa đứng bật dậy, tim đập loạn nhịp. Cô biết, quá khứ mà Khanh chôn giấu đang trỗi dậy, và nó có thể phá nát tất cả.
5. Đêm tối thật sự bắt đầu
Không khí ngột ngạt biến thành hỗn loạn. Gia đình Kim nhìn nhau bàng hoàng, ánh mắt đầy nghi ngờ và phẫn nộ. Các vị khách bàn tán, có người rút điện thoại quay lại.
Kim cố gắng giữ bình tĩnh, siết tay Khanh thật chặt, khẽ hỏi:
– “Nợ… là sao vậy anh?”
Khanh cứng họng. Anh cảm thấy mọi thứ sụp đổ, không còn đường thoát. Những gì anh che giấu, những gì anh cố gắng xây dựng, giờ đang rạn vỡ trước mắt bao người.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh vô thức tìm đến Liên – nơi duy nhất anh từng thấy sự an ủi. Và Kim nhận ra điều đó. Đôi mắt cô nhòa lệ.
Lễ đính hôn chưa kết thúc, nhưng đêm tối đã bắt đầu phủ xuống cả ba người.