cuộc tình tay ba

Chương 12: Sự thật phơi bày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sau cơn bão trong lễ đính hôn

Khán phòng náo loạn như một tổ ong vỡ. Những tiếng xì xào, những ánh mắt dò xét dồn về phía Khanh. Kim cố gắng mỉm cười, giữ sự bình tĩnh mong manh trước đám đông, nhưng bàn tay cô siết chặt cánh tay Khanh đến trắng bệch.

Người đàn ông lạ mặt bước lên vài bước, giọng rít qua kẽ răng:

– Anh tưởng anh có thể bỏ chạy, vứt bỏ hết những món nợ trước đây mà bình yên sống sao? Tôi nói cho mọi người biết, anh ta từng là một kẻ nợ nần chồng chất, vay khắp nơi rồi biến mất!

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào không khí lộng lẫy của buổi lễ. Ánh đèn vàng dường như cũng trở nên u ám.

Kim ngước nhìn Khanh, đôi mắt rưng rưng:

– Anh… có phải… là thật không?

Khanh cứng đờ. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết mình không còn đường lùi.

2. Quá khứ ùa về

Nhiều năm trước, khi Khanh còn là một chàng trai vừa tốt nghiệp, mang trong mình bao hoài bão. Anh từng dấn thân vào một phi vụ làm ăn cùng vài người bạn, mong tìm cơ hội đổi đời. Nhưng non nớt và ngây thơ, anh nhanh chóng bị lừa, mất trắng số tiền tích góp và cả khoản vay ngân hàng.

Trong lúc hoảng loạn, Khanh từng tìm đến những kẻ cho vay ngoài luồng. Nợ chồng nợ, lãi mẹ đẻ lãi con. Anh bị đẩy vào vòng xoáy tối tăm, từng đêm mất ngủ, từng ngày chạy trốn. Nếu không nhờ sự giúp đỡ âm thầm của một người – chính là Liên – có lẽ anh đã không còn đứng được ở đây.

Liên, lúc ấy chỉ là một cô gái nghèo, nhưng không quản khó khăn, gom góp từng đồng lương ít ỏi từ việc làm thêm, gánh nặng trên vai để cứu Khanh khỏi vực thẳm.

Nhưng Khanh chưa từng nói với ai, nhất là Kim.

3. Lời thú nhận trước ánh nhìn

Không còn lối thoát, Khanh bước lên phía trước, hít một hơi thật sâu, giọng trầm khàn:

– Đúng. Tôi từng mắc nợ. Tôi từng yếu đuối, từng chạy trốn. Nhưng đó là quá khứ. Tôi đã cố gắng làm lại từ đầu, từng ngày, từng tháng. Tôi không phủ nhận những sai lầm đó…

Khán phòng lại ầm lên. Nhiều cái nhìn khinh miệt, nhiều tiếng xì xào nghi ngờ.

Kim bàng hoàng. Cô run rẩy:

– Tại sao… tại sao anh chưa bao giờ nói với em?

Khanh nhìn Kim, ánh mắt chứa đựng sự hối hận sâu thẳm. Nhưng rồi anh chợt quay sang, chạm phải ánh mắt Liên ở góc xa. Trong đôi mắt ấy, không phải sự trách móc, mà là một nỗi buồn dịu dàng, như bao năm qua vẫn thế.

4. Liên lên tiếng

Bất ngờ, Liên đứng dậy. Giọng cô vang lên, không lớn nhưng đủ để cả khán phòng im lặng:

– Anh ấy nói đúng. Năm ấy, chính tôi đã chứng kiến anh Khanh khốn đốn thế nào. Tôi đã ở cạnh anh ấy những ngày đen tối nhất. Anh ấy đã từng mất tất cả, nhưng cũng đã từng nỗ lực để đứng dậy.

Lời nói ấy như một cái tát nữa vào mặt Kim. Cô quay phắt sang Khanh, đôi mắt chan chứa nước:

– Hóa ra… tất cả những gì em biết… đều chỉ là bề nổi. Còn sự thật, anh lại chia sẻ với cô ấy?

Trái tim Kim rạn vỡ. Trong phút chốc, cô cảm thấy mình như kẻ ngoài cuộc trong chính câu chuyện tình này.

5. Cái giá của sự thật

Gia đình Kim bắt đầu phản ứng dữ dội. Cha cô, gương mặt đỏ gay, đập mạnh bàn:

– Thằng Khanh này không xứng! Con gái tôi sao có thể gả cho một kẻ nợ nần, lừa dối như thế!

Mẹ cô lau nước mắt, kéo tay con gái rời khỏi khán phòng. Tiệc đính hôn tan vỡ trong hỗn loạn, chẳng còn chút dư vị ngọt ngào nào.

Khanh đứng lặng, như một kẻ bại trận. Kim bỏ đi, không thèm ngoái lại. Liên, dù lòng đau như cắt, vẫn lặng lẽ bước đến bên anh, khẽ nói:

– Ít nhất… sự thật đã được phơi bày. Đừng gục ngã, Khanh.

Trong khoảnh khắc ấy, Khanh nhận ra: sự thật có thể giải thoát, nhưng cũng có thể phá nát tất cả.

6. Bóng tối chực chờ

Người đàn ông lạ mặt kia bỏ đi, để lại lời cảnh báo:

– Đừng tưởng anh thoát. Số nợ đó chưa bao giờ biến mất. Tôi sẽ quay lại.

Khanh biết, cuộc đời anh chưa bao giờ thôi những cơn giông bão. Và giờ đây, khi sự thật đã trần trụi, anh phải đối mặt với cả tình yêu lẫn quá khứ chưa từng nguôi.

Đêm hôm ấy, anh ngồi một mình trên hiên nhà, mưa rơi tầm tã. Trong đầu anh vang lên hai giọng nói: một của Kim, đau đớn và phẫn nộ; một của Liên, dịu dàng nhưng đầy xót xa.

Anh biết, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không bao giờ còn như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×