1. Những ngày im lặng
Sau đêm lễ đính hôn tan vỡ, căn nhà của Kim rơi vào không khí nặng nề chưa từng có. Cha mẹ cô gần như cấm tuyệt mọi sự liên lạc với Khanh, còn bản thân Kim thì khép mình lại, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.
Cô nhớ rõ từng ánh mắt soi mói trong khán phòng, nhớ những lời xì xào chê trách, và trên hết, nhớ gương mặt Khanh cúi gằm, lặng lẽ thú nhận về quá khứ.
“Anh ấy đã giấu mình… bao lâu rồi?” – Kim nhiều lần tự hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời ngoài nỗi cay đắng.
Trong khi đó, Khanh như người mất hồn. Công việc anh vẫn đi, nhưng bước chân nặng trĩu. Anh viết hàng chục tin nhắn cho Kim, gõ đi xóa lại, cuối cùng chẳng gửi được gì. Khoảng cách giữa hai người như bức tường dày, không thể vượt qua.
2. Liên – người đứng giữa
Liên biết mình đang trở thành cái tên bị nhắc đến nhiều nhất trong cuộc khủng hoảng này. Không ít lời đồn thổi rằng chính cô xen vào, rằng cô cố tình để sự thật phơi bày.
Nhưng Liên không quan tâm đến điều đó. Điều cô day dứt là ánh mắt của Kim hôm ấy – đầy đau đớn và căm giận. Và cả ánh mắt của Khanh, mệt mỏi đến tận cùng.
Một tối, Liên ngồi cùng Khanh ở quán cà phê nhỏ ven đường. Cô đặt tay lên tách trà nóng, giọng khẽ:
– Anh có định đến tìm Kim không?
Khanh thở dài, đôi mắt thâm quầng:
– Anh muốn, nhưng anh biết… lúc này cô ấy chưa sẵn sàng. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt của Kim hôm ấy, anh lại thấy mình chẳng còn tư cách gì cả.
Liên lặng đi. Cô muốn nói rằng Khanh vẫn xứng đáng được tha thứ, rằng anh đã cố gắng rất nhiều. Nhưng trái tim cô nghẹn lại. Cô cũng yêu anh, sâu đậm, nhưng tình yêu ấy chưa bao giờ đủ can đảm để bước ra ánh sáng.
3. Kim trong lồng giam vô hình
Kim bị cha mẹ kiểm soát chặt chẽ hơn bao giờ hết. Đi đâu, làm gì, cô cũng phải báo cáo. Họ lo sợ cô sẽ lén lút gặp lại Khanh.
Nhưng chính sự giam cầm ấy lại khiến Kim thêm hoang mang. Cô yêu Khanh – điều đó cô không phủ nhận. Thế nhưng, vết nứt đã xuất hiện. Sự giấu giếm ấy, sự chia sẻ riêng tư với Liên thay vì mình, khiến cô thấy lòng mình như bị phản bội.
Nhiều đêm, Kim úp mặt vào gối, nước mắt ướt đẫm. Cô nhớ giọng nói trầm ấm của Khanh, nhớ cái nắm tay ấm áp. Nhưng ngay sau đó, trong tim cô lại trào lên câu hỏi: “Liệu anh ấy có còn điều gì giấu mình nữa không?”
4. Ba người – ba nỗi đau
Một ngày nọ, Khanh đứng từ xa, dõi theo căn nhà lớn của Kim. Anh thấy cô bước ra cùng mẹ, ánh mắt lạnh lùng, xa cách, chẳng còn chút dấu vết của cô gái dịu dàng từng cười với anh nơi quán nhỏ.
Anh đứng lặng rất lâu, rồi quay đi. Trong ngực, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Liên thấy anh trở về với gương mặt nhợt nhạt. Cô muốn đến gần, muốn an ủi, nhưng lại chùn bước. Cô sợ mình sẽ trở thành người thay thế, trong khi Khanh vẫn chưa buông bỏ được Kim.
Khoảng cách vô hình ấy, từng ngày một, đã chia đôi cả ba người.
5. Cơn gió báo hiệu giông bão
Một buổi tối muộn, Khanh nhận được tin nhắn nặc danh:
“Món nợ của mày chưa bao giờ biến mất. Nếu mày không muốn người con gái kia gặp chuyện, hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Khanh siết chặt điện thoại, mồ hôi rịn trên trán. Anh biết, quá khứ không chỉ là một bí mật tình cảm, mà còn là mối hiểm họa thật sự đang rình rập.
Và anh cũng hiểu rằng, dù có yêu cả hai cô gái đến mấy, nếu anh không dám đối diện và giải quyết triệt để, khoảng cách này sẽ không chỉ là rạn nứt… mà còn có thể biến thành hố sâu không thể cứu vãn.
6. Chia đôi con đường
Đêm đó, Khanh ngồi trên ban công nhà trọ, ánh đèn đường hắt xuống gương mặt mệt mỏi. Anh viết một lá thư ngắn, gửi cho Kim:
“Anh xin lỗi vì đã giấu em. Anh không bao giờ muốn em phải chịu tổn thương vì quá khứ của anh. Nhưng nếu có ngày em sẵn lòngnghe, anh sẽ kể cho em tất cả. Anh chưa bao giờ ngừng yêu em.”
Viết xong, anh lại ngồi lặng hàng giờ, bức thư chẳng được gửi đi.
Ở nơi khác, Kim đứng trước gương, nhìn vào chính đôi mắt mình. Cô thì thầm:
– Em vẫn yêu anh, Khanh. Nhưng… liệu chúng ta còn có thể đi chung con đường?
Còn Liên, trong căn phòng nhỏ, ôm gối khóc một mình. Cô biết, dù có bao nhiêu giông bão, trái tim mình vẫn hướng về Khanh. Nhưng tình yêu này, có lẽ mãi mãi chỉ là đứng giữa khoảng cách, không bao giờ có chỗ để gọi là trọn vẹn.
Khoảng cách chia đôi – không chỉ giữa Khanh và Kim, mà còn cả giữa ba con người gắn chặt bởi một sợi dây tình cảm chằng chịt, rối ren. Và đó chỉ mới là khởi đầu của những giông bão sắp đến.