cuộc tình tay ba

Chương 16: Cuộc gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quán cà phê nhỏ ở góc phố vắng lặng, ánh đèn vàng hắt xuống những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, gợi một cảm giác vừa thân quen vừa u ám. Trời vừa dứt cơn mưa, không khí còn đẫm hơi ẩm, trên ô cửa kính vẫn vương những giọt nước li ti. Khanh đến sớm, ngồi chờ, lòng rối bời như có hàng nghìn con sóng xô vào nhau.

Anh nhìn quanh, quán quen mà như lạ. Chính nơi này, hơn nửa năm trước, anh từng ngồi cùng Liên sau một lần tình cờ chạm mặt. Lúc ấy, chỉ là những lời hỏi thăm, một chút quan tâm, nhưng ai ngờ lại trở thành ngòi nổ cho cả chuỗi bi kịch hôm nay.

Đúng 7 giờ, Liên bước vào. Cô mặc chiếc áo khoác mỏng, mái tóc còn vương chút ẩm ướt. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì nhiều đêm mất ngủ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả không gian dường như lặng đi, chỉ còn tiếng tim đập nặng nề.

– Cảm ơn em đã đến… – Khanh mở lời, giọng khàn đặc.

Liên ngồi xuống, im lặng giây lát, rồi thở dài:
– Em không định đến đâu. Nhưng… mọi thứ đang đi quá xa rồi, em không muốn im lặng nữa.

Khanh siết chặt bàn tay:
– Anh biết. Tất cả là lỗi của anh. Anh đã không đủ dứt khoát, không đủ mạnh mẽ để bảo vệ em… cũng không đủ để bảo vệ Kim.

Liên nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ánh lên sự uất nghẹn:
– Khanh, anh có hiểu em đã trải qua những gì mấy ngày qua không? Người ta gọi em là kẻ thứ ba, kẻ phá hoại, kẻ chen chân vào tình yêu của người khác. Họ đâu biết… em chưa bao giờ đòi hỏi gì, chưa bao giờ muốn giành anh về phía mình. Em chỉ… chỉ lỡ yêu anh thôi.

Giọng Liên run rẩy, từng từ rơi xuống như dao cắt. Khanh nghẹn lại, muốn đưa tay an ủi nhưng lại sợ làm vết thương thêm sâu.

– Anh xin lỗi… – Khanh nói nhỏ, ánh mắt hối hận. – Nhưng anh thật sự… không chỉ thương Kim, mà còn thương em. Đó là sự thật anh không thể chối bỏ.

Câu nói ấy như nhát búa giáng mạnh. Liên khẽ rùng mình, đôi môi tái nhợt. Một thoáng hy vọng lóe lên trong mắt cô, nhưng ngay lập tức bị bóng tối của hiện thực dập tắt.

– Nếu anh thương em… vậy tại sao anh lại đính hôn với Kim? – Liên gằn giọng, đôi mắt ướt nhòe. – Tại sao anh chọn con đường làm em trở thành người dư thừa?

Khanh im lặng, ngực như bị đè nén. Anh nhớ lại những ngày gia đình ép buộc, những áp lực công việc, những ánh nhìn xã hội. Anh muốn giải thích rằng lựa chọn ấy không hẳn vì tình yêu, mà còn vì trách nhiệm, vì sợ mất tất cả. Nhưng liệu lời biện minh ấy có đủ để xóa tan nỗi đau trong lòng Liên?

– Anh… đã sợ hãi – Khanh thốt lên, giọng nghẹn. – Anh sợ mất Kim, mất em, mất gia đình, mất sự nghiệp. Anh đã nghĩ nếu đi cùng Kim, ít ra em sẽ dần quên anh, còn anh vẫn giữ được hình ảnh an toàn. Nhưng anh đã sai. Anh đã làm em tổn thương, làm Kim đau khổ, và chính anh cũng không còn bình yên.

Liên bật cười chua chát, nước mắt lăn dài:
– Anh nghĩ em có thể quên anh sao? Từ ngày gặp anh, em đã không thể quay đầu rồi. Nhưng em cũng biết… tình yêu ba người không bao giờ được chấp nhận. Em và Kim – chúng em không thể cùng tồn tại trong đời anh.

Khanh nhìn xuống bàn, tim quặn thắt. Những lời Liên nói chính là sự thật anh luôn né tránh. Bàn tay anh run run, nắm chặt cốc cà phê lạnh ngắt.

Khoảnh khắc đó, cửa quán bất ngờ bật mở. Kim bước vào.

Không khí đông cứng. Kim trong bộ váy công sở, gương mặt hốc hác sau nhiều ngày suy sụp. Ánh mắt cô sắc lạnh khi nhìn thấy Khanh và Liên ngồi đối diện nhau.

– Tôi đã đoán được. – Kim cười nhạt, giọng lẫn sự chua xót. – Hai người vẫn không thể dứt bỏ nhau.

Khanh hoảng hốt:
– Kim… em nghe anh giải thích. Đây không phải là…

– Giải thích? – Kim cắt ngang, đôi mắt đỏ ngầu. – Anh còn có gì để giải thích nữa sao, Khanh? Từ clip trên mạng, từ dư luận ngoài kia, đến tận mắt tôi thấy hôm nay. Còn cần gì chứng cứ nữa?

Liên run rẩy, đứng dậy:
– Kim, chị hiểu lầm rồi. Giữa em và anh Khanh…

– Cô im đi! – Kim hét lên, giọng nghẹn ngào. – Cô đã cướp anh ấy khỏi tôi, lại còn tỏ ra đáng thương sao?

Không khí nổ tung. Khanh lao đến, giữ lấy Kim:
– Kim, em bình tĩnh! Anh chưa bao giờ muốn mọi chuyện thành ra thế này. Anh yêu em… nhưng anh cũng yêu Liên. Đó là sự thật anh không thể chối.

Câu nói ấy khiến cả hai cô gái chết lặng. Kim như bị ai tát thẳng vào mặt, còn Liên thì đôi mắt ngấn lệ, nụ cười méo mó.

– Vậy là cuối cùng… anh thừa nhận. – Kim thì thào. – Anh yêu cả hai chúng tôi.

Cô lùi lại, bàn tay run rẩy che miệng. Nỗi đau bùng lên dữ dội, nhưng sâu trong đáy mắt, một sự cam chịu lặng lẽ dần hiện hữu.

Liên cũng quay đi, giọng vỡ òa:
– Khanh, anh có biết anh tàn nhẫn thế nào không? Nếu anh chỉ chọn Kim, em sẽ ra đi. Nếu anh chọn em, em sẽ chịu mọi điều tiếng. Nhưng khi anh nói yêu cả hai… nghĩa là anh không muốn mất ai, và chính chúng tôi mới là người phải chịu mất mát.

Không ai nói thêm gì. Trong quán, chỉ còn tiếng mưa lộp độp trên mái. Ba con người, ba trái tim, cùng bị xé nát bởi một sự thật trần trụi.

Khanh nhìn Kim, rồi nhìn Liên. Anh cảm thấy mình như đứng giữa cơn giông bão, không còn lối thoát. Và trong khoảnh khắc ấy, anh biết: cuộc gặp này không chỉ là một cuộc trò chuyện, mà là ngã rẽ định mệnh.

Một bên là Kim – tình yêu được gia đình và xã hội công nhận, nhưng giờ đây đầy rạn nứt. Một bên là Liên – tình yêu chân thành, nhưng bị gắn mác sai trái. Còn chính anh – kẻ yếu đuối, nhu nhược, để cả ba rơi vào vực sâu không đáy.

Khi Kim bỏ đi trong lặng lẽ, Liên cũng quay lưng, Khanh ngồi sụp xuống ghế, đầu gục vào hai bàn tay. Trái tim anh vỡ vụn, như thể vừa đánh mất cả thế giới.

Cuộc gặp định mệnh này đã đẩy mối quan hệ tay ba vào điểm không thể quay đầu. Từ đây, chỉ còn những cơn bão lớn hơn đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×