Sau cuộc gặp ở quán cà phê hôm ấy, bầu không khí giữa Khanh, Kim và Liên vỡ vụn như tấm gương bị ném xuống nền gạch. Mỗi mảnh vỡ lấp lánh đều là một vết thương cứa sâu vào tim, không ai thoát khỏi đau đớn.
Kim trở về căn hộ cao cấp của mình trong trạng thái choáng váng. Căn phòng vốn sáng rực đèn vàng giờ trở nên lạnh lẽo đến rợn người. Cô buông chiếc túi xách xuống ghế, đôi giày cao gót rơi loảng xoảng. Kim ngồi sụp xuống, ôm mặt bật khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ phải chia sẻ bất cứ điều gì – từ vật chất đến tình cảm. Cô sinh ra trong gia đình giàu có, quen với việc được người khác ngưỡng mộ, chiều chuộng. Khanh là người đầu tiên khiến cô cảm thấy tình yêu là thật, không phải một cuộc trao đổi lợi ích. Thế nhưng, giờ đây, chính anh lại thú nhận yêu thêm một người khác.
– Tại sao chứ, Khanh… – Kim nức nở. – Em có điểm gì thua kém cô ta?
Trong gương, đôi mắt Kim đỏ hoe, khuôn mặt xinh đẹp méo mó vì đau khổ. Cô nhớ đến ánh mắt Khanh khi nhìn Liên: ấm áp, dịu dàng, thứ ánh mắt mà anh hiếm khi dành cho cô. Cơn ghen như ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt lòng tự tôn vốn kiêu hãnh.
Còn Liên, sau khi rời quán, cô đi bộ lang thang dưới mưa. Những giọt nước lạnh buốt hòa cùng nước mắt khiến cả cơ thể run rẩy.
Liên biết, ngay từ khi đặt chân vào mối quan hệ này, cô đã là kẻ thua cuộc. Tình yêu của cô dành cho Khanh chân thành, nhưng lại bị gắn mác “người thứ ba”. Cô muốn rút lui, muốn dứt bỏ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Khanh, mọi lý trí đều tan biến.
Đêm ấy, Liên về phòng trọ nhỏ. Căn phòng ẩm thấp, vách tường loang lổ, chiếc giường ọp ẹp kẽo kẹt. Cô ngồi thu mình nơi góc tường, ôm gối khóc đến nghẹn thở.
– Em ngu ngốc quá… – Liên tự trách mình. – Em đã biết trước kết cục, nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân.
Trong đầu Liên, ký ức về những buổi tối Khanh chở cô đi làm thêm, những lần anh đưa khăn giấy khi cô bật khóc, tất cả ùa về, khiến nỗi đau càng thêm khắc khoải.
Còn Khanh, sau khi cả hai rời đi, anh ngồi lặng trong quán cà phê đến tận khuya. Những ánh đèn dần tắt, chỉ còn lại nhân viên dọn dẹp, nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Đầu óc rối bời, trái tim vỡ vụn.
Anh yêu Kim, điều đó không sai. Nhưng anh cũng yêu Liên, một tình yêu trong trẻo và khắc khoải. Anh đã cố chọn con đường “an toàn” khi đính hôn với Kim, nhưng sự thật phũ phàng là, sự an toàn ấy chỉ làm ba người cùng khổ.
Đêm ấy, Khanh trở về căn phòng trọ nhỏ riêng của mình, nằm dài mà không sao chợp mắt. Trong đầu anh, tiếng khóc của Kim và ánh mắt tuyệt vọng của Liên cứ vang vọng. Anh biết, bản thân đang đứng bên bờ vực thẳm – nơi mọi quyết định đều là sai lầm.
Tin tức về mối tình tay ba nhanh chóng lan rộng trên mạng xã hội. Báo lá cải, diễn đàn, thậm chí bạn bè đồng nghiệp đều bàn tán.
“Anh ta bắt cá hai tay.”
“Cô gái nghèo chỉ là kẻ chen chân.”
“Còn cô tiểu thư kia thì bị cắm sừng.”
Dư luận tàn nhẫn, như hàng trăm mũi dao vô hình.
Gia đình Kim phẫn nộ. Mẹ cô đến tận nhà Khanh, chỉ thẳng mặt anh mà mắng:
– Cậu làm nhục con gái tôi! Cậu không xứng với nó. Hôn ước này, coi như chấm dứt!
Cha Kim thì im lặng, nhưng cái nhìn lạnh băng của ông đủ để Khanh thấy rõ mọi cánh cửa đang khép lại.
Gia đình Liên thì hoang mang, hàng xóm xì xào:
– Con bé ấy dại dột thật. Yêu người ta có vợ sắp cưới rồi, giờ mang tiếng cả đời.
Mẹ Liên khóc cạn nước mắt, vừa thương con vừa giận:
– Sao con lại để mình rơi vào hoàn cảnh này hả Liên?
Liên chỉ biết ôm mẹ, lặng lẽ khóc.
Những ngày sau đó, cả ba người như ba hành tinh quay cuồng trong quỹ đạo riêng, không thể chạm vào nhau.
Kim dần chìm trong rượu và thuốc ngủ, cố tìm cách quên đi. Nhưng trong cơn mơ hồ, hình ảnh Khanh vẫn ám ảnh.
Liên xin nghỉ việc ở quán cà phê, cắt đứt mọi liên lạc. Cô muốn biến mất khỏi cuộc đời Khanh, để anh được yên ổn. Nhưng mỗi đêm, cô vẫn nhìn điện thoại, chờ một tin nhắn không bao giờ đến.
Khanh thì mất phương hướng. Công việc sa sút, đối tác rút lui, bạn bè xa lánh. Anh bị gọi là kẻ phản bội, một gã nhu nhược không biết chọn lựa. Nhưng đau đớn nhất là, anh mất cả hai cô gái mà anh yêu thương.
Một buổi tối, Khanh lang thang trên cầu, gió thổi lạnh buốt. Anh nhìn xuống dòng nước đen ngòm phía dưới, lòng tự hỏi: “Mình có còn xứng đáng sống không? Mọi người đều đau khổ vì mình, vậy sự tồn tại của mình còn ý nghĩa gì?”
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ một số lạ:
“Anh không thể bỏ cuộc. Chúng ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần anh dám bước tiếp.”
Khanh ngỡ ngàng. Ai đã gửi? Kim? Liên? Hay một người thứ ba nào khác? Tin nhắn ngắn ngủi ấy lại như kéo anh khỏi bờ vực tuyệt vọng.
Nhưng trong lòng, Khanh hiểu rõ: trước khi nghĩ đến bất kỳ cơ hội nào, anh phải đối diện với chính mình.
Tình yêu tay ba đã đẩy họ vào vực sâu, và giờ, tất cả đang đứng bên bờ sụp đổ. Nhưng từ đáy vực ấy, liệu có con đường nào dẫn họ đến ánh sáng?