Sau chuỗi ngày chìm trong tai tiếng, tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, một biến cố bất ngờ lại xảy đến. Một tờ báo lớn đưa tin về một dự án thiện nguyện Khanh từng âm thầm thực hiện cùng Liên ở vùng cao năm trước. Bài báo không nhắc gì đến mối tình tay ba, chỉ viết về một nhóm sinh viên trẻ đã quyên góp, xây cầu cho trẻ nhỏ đến trường an toàn.
Trong loạt ảnh cũ được đăng lại, có tấm Khanh và Liên cùng đứng giữa cây cầu gỗ, gương mặt rạng rỡ, tay còn dính bùn đất. Ánh mắt của họ lúc ấy không nhuốm màu dằn vặt như bây giờ, mà đầy tin tưởng và hạnh phúc.
Bài báo lan truyền nhanh chóng, tạo ra một luồng dư luận trái chiều. Nhiều người bắt đầu nhìn Khanh bằng con mắt khác:
– Hóa ra anh ta cũng không phải kẻ tệ bạc hoàn toàn.
– Có lẽ chúng ta đã quá khắt khe.
– Tình cảm thì khó nói, nhưng ít nhất anh ấy từng sống chân thành.
Dư luận phần nào dịu lại. Chính sự thay đổi ấy mở ra một khe sáng le lói trong đêm tối.
Kim vô tình đọc được bài báo. Trong phút chốc, cô sững người. Cô nhìn tấm hình Khanh cùng Liên cười dưới ánh nắng, trái tim nhói lên, nhưng lần đầu tiên không phải vì ghen.
Cô nhớ đến những ngày đầu Khanh đến với mình – không phải vì tiền, không vì danh tiếng, mà chỉ vì anh thấy ở cô một cô gái cũng biết yếu đuối, cũng cần được chở che. Vậy mà, càng yêu, cô càng muốn chiếm hữu, càng dùng mọi cách để giữ anh lại, cho đến khi tình yêu biến thành cuộc chiến.
Kim rót một ly nước lọc, nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương.
– Mình đã đánh mất quá nhiều rồi. Nếu còn níu giữ như thế này… liệu có khi nào, cả hai cùng tan nát? – Cô thầm nghĩ.
Đêm ấy, lần đầu tiên sau nhiều ngày, Kim không tìm đến rượu. Cô mở laptop, viết một email dài gửi cho Khanh. Trong đó, cô không trách móc, cũng không cầu xin. Chỉ là những dòng chữ bình tĩnh, kể lại những ký ức đẹp, và kết bằng một câu:
“Em vẫn còn yêu anh. Nhưng em không muốn tình yêu này giết chết cả hai ta.”
Trong khi đó, Liên cũng được một người bạn cũ gửi cho bài báo. Cô đọc trong nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã. Cô nhớ lại ngày đứng giữa cây cầu, Khanh đã nắm tay cô và nói:
– Một ngày nào đó, chúng ta sẽ làm được nhiều điều hơn nữa. Không chỉ cho mình, mà còn cho những người khác.
Câu nói ấy, Liên tưởng mình đã quên. Nhưng giờ, nó lại trở thành sợi dây kéo cô ra khỏi tuyệt vọng. Cô nhận ra, Khanh không chỉ là tình yêu, mà còn là động lực khiến cô tin rằng cuộc đời này đáng sống.
Đêm ấy, Liên nhắn cho Khanh chỉ một câu ngắn ngủi:
“Anh, dù chuyện tình cảm ra sao… em mong anh đừng bỏ cuộc.”
Cô không mong anh trả lời. Chỉ muốn anh biết, đâu đó vẫn có một người tin vào anh.
Khanh nhận được cả email của Kim và tin nhắn của Liên trong cùng một đêm. Anh ngồi lặng hàng giờ, đọc đi đọc lại. Trong tim anh, một cảm giác kỳ lạ len vào – vừa đau, vừa ấm.
Anh biết, cả hai cô gái ấy đều đã bị tổn thương quá nhiều. Nhưng sự thật là, cả hai vẫn chưa hoàn toàn buông tay. Vẫn còn một sợi dây mỏng manh nối họ lại, dù là bằng giọt nước mắt, bằng ký ức, hay bằng một chút niềm tin.
Khanh tự hỏi: “Có lẽ, mình vẫn còn cơ hội. Không phải để chọn ai, mà để sửa chữa chính bản thân, để không phụ lòng cả hai.”
Ngày hôm sau, anh tìm đến một người thầy cũ – người từng dạy anh triết lý sống khi còn ở trường. Anh thú nhận hết: tình yêu, lỗi lầm, sự hèn nhát. Thầy chỉ im lặng nghe, rồi nói:
– Con không thể thay đổi quá khứ. Nhưng con có thể chọn cách đối diện với hậu quả. Điều con cần không phải là giữ ai đó cho riêng mình, mà là tìm ra đâu mới là sự thật trong tim con.
Câu nói ấy như một ngọn đèn được thắp lên trong tâm trí Khanh. Anh biết con đường phía trước còn đầy chông gai, nhưng ít nhất, anh đã tìm thấy lý do để bước tiếp.
Một tuần sau, Khanh quyết định nhận lại lời mời tham gia dự án tình nguyện ở vùng quê nghèo – nơi anh từng từ chối vì bão dư luận. Lần này, anh không làm vì muốn chứng minh cho ai, mà chỉ muốn bắt đầu lại từ đầu.
Khi anh đăng dòng trạng thái ngắn gọn:
“Ngày mai, tôi sẽ đến miền Trung cùng nhóm bạn cũ, bắt đầu một hành trình mới.”
Bất ngờ, bên dưới có hai lượt thích đầu tiên: Kim và Liên.
Họ không nói gì thêm, không gặp lại ngay, nhưng chỉ dấu hiệu nhỏ nhoi ấy cũng đủ để Khanh tin rằng, vẫn còn tia sáng trong tăm tối. Con đường phía trước vẫn mờ mịt, nhưng ít nhất, họ chưa hoàn toàn đánh mất nhau.