cuộc tình tay ba

Chương 19: Hành trình mơi·


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Bước chân trở lại

Chiếc xe khách lăn bánh trên con đường khúc khuỷu dẫn về miền Trung. Trời đầu hạ oi nồng, nhưng trong lòng Khanh lại tràn đầy cảm giác vừa lo lắng, vừa háo hức. Anh đã từng đến nơi này một năm trước, khi còn hăng say và tin rằng mình có thể thay đổi thế giới. Nhưng lần này, anh quay lại với đôi bàn tay nặng trĩu những vết thương tình cảm và dư luận.

Ngồi cạnh anh là Minh – người bạn đồng hành cũ, nay là trưởng nhóm thiện nguyện. Minh khẽ vỗ vai Khanh:
– Tớ vui vì cậu đã trở lại. Đừng nghĩ nhiều. Ở đây, người ta không cần biết cậu dính vào mối tình tay ba gì đâu. Họ chỉ cần biết, cậu có thể giúp họ hay không.

Khanh gật nhẹ. Lời bạn khiến anh thở phào, nhưng trong tim, hình ảnh Kim và Liên vẫn luẩn quẩn không nguôi.

2. Kim – quyết định bất ngờ

Ở thành phố, Kim ngồi trong căn phòng rộng thênh thang nhưng trống trải. Cô đọc dòng trạng thái của Khanh lần thứ mười, tay run run chạm vào màn hình.

– Anh ấy đã chọn cách quay lại… còn mình thì sao? – Cô thì thầm.

Mấy ngày qua, cô sống trong giằng xé. Một phần muốn buông bỏ để bảo toàn danh dự gia đình, phần khác lại khao khát được cùng anh vượt qua sóng gió. Sau nhiều đêm không ngủ, cuối cùng cô quyết định: sẽ đi theo chuyến thiện nguyện ấy. Không báo trước, không cần lời mời. Chỉ là lần đầu tiên, cô muốn làm điều gì đó không vì tiền bạc hay địa vị, mà vì chính mình… và vì Khanh.

3. Liên – trái tim trỗi dậy

Trong căn phòng trọ chật hẹp, Liên cũng ngồi thẫn thờ. Bức ảnh cũ trên cây cầu ở bản nghèo vẫn hiện rõ trên màn hình điện thoại. Cô nhớ lại từng đứa trẻ vùng cao ríu rít gọi tên, nhớ nụ cười rạng rỡ của Khanh khi cùng cô bê từng bao xi măng.

Tin anh trở lại dự án như một hồi chuông đánh thức. Liên chợt nhận ra, cô không thể mãi trốn trong bóng tối, không thể để tình yêu của mình chỉ còn là hoài niệm. Dù có phải đối diện với Kim, dù bị coi là kẻ chen chân, cô cũng muốn bước tiếp – ít nhất là để tìm câu trả lời cho trái tim mình.

Thế là, Liên đăng ký tham gia chuyến đi với một nhóm thiện nguyện khác. Cô không nói với Khanh, cũng không cho ai biết.

4. Gặp nhau giữa núi rừng

Buổi sáng hôm đó, khi Khanh đang cùng Minh và nhóm bạn dỡ những tấm gỗ xuống, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
– Có cần thêm tay phụ không?

Anh quay lại. Kim đứng đó, mặc chiếc áo thun giản dị, mái tóc búi gọn, khuôn mặt không còn lớp trang điểm cầu kỳ. Khanh ngỡ ngàng, tim đập loạn. Anh chưa kịp hỏi thì một giọng khác vang lên phía sau:
– Cho em phụ nữa với.

Liên xuất hiện, tay xách một túi dụng cụ y tế nhỏ. Cô nhìn Kim, ánh mắt thoáng sững lại, nhưng rồi mím môi, gật nhẹ thay cho lời chào.

Khoảnh khắc ấy, cả ba đứng trước nhau, không còn khung cảnh xa hoa, không còn tiếng xì xào dư luận. Chỉ có nắng gắt, mùi đất khô, và những đứa trẻ bản làng đang cười vang xa xa.

5. Công việc và va chạm

Những ngày sau, cả nhóm lao vào công việc: bê xi măng, dựng cầu, phát thuốc cho người dân. Khanh gần như quên đi mọi muộn phiền khi cùng trẻ nhỏ chơi đùa, hay khi đôi tay rớm máu vì vác gỗ.

Kim – người chưa từng quen với việc nặng nhọc – lấm lem bùn đất, đôi khi ngồi thở dốc, nhưng vẫn cười tươi. Liên, vốn quen cảnh thiếu thốn, nhanh chóng hòa nhập, hỗ trợ y tế cho người dân và động viên mọi người.

Nhưng giữa họ, không phải lúc nào cũng êm ả. Kim nhiều lần khó chịu khi thấy Khanh quan tâm Liên:
– Anh lo cho cô ấy quá nhỉ? – Cô nói, giọng nửa đùa nửa thật.

Liên cũng chẳng vừa, đáp lại:
– Tôi không cần anh ấy lo. Tôi tự làm được.

Khanh đứng giữa, bất lực, chỉ có thể thở dài. Nhưng dù những va chạm nhỏ liên tiếp xảy ra, có một điều không ai phủ nhận: cả ba đang cùng nhau làm điều có ý nghĩa. Và chính điều đó khiến những vết thương trong tim, dù chưa lành, cũng dần dịu đi.

6. Đêm lửa trại – sự thật trong lòng

Đêm cuối cùng ở bản, cả nhóm tụ tập bên bếp lửa. Tiếng đàn guitar vang lên, những bài hát mộc mạc ngân dài giữa núi rừng.

Khanh ngồi giữa Kim và Liên, trong lòng cuộn trào bao cảm xúc. Anh biết, sớm muộn gì họ cũng phải đối diện sự thật – rằng cả ba đều không thể quay lại như xưa.

Khi lửa bùng cao, Minh bất chợt hỏi:
– Khanh, cậu trở lại đây vì điều gì?

Câu hỏi khiến anh sững người. Anh nhìn sang Kim – đôi mắt long lanh ánh sáng lửa, rồi nhìn Liên – gương mặt trầm lặng nhưng kiên định. Khanh mím môi, khẽ nói:
– Vì tôi không muốn bỏ cuộc. Không chỉ là công việc thiện nguyện này… mà cả tình cảm của tôi.

Không khí lặng đi. Kim quay đi, Liên cúi đầu. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả ba đều hiểu: đây chính là bước ngoặt. Không ai còn có thể trốn tránh.

7. Ngã rẽ định mệnh

Sáng hôm sau, khi đoàn rời bản, người dân tiễn đưa, nắm chặt tay từng người. Một cụ già nói với Khanh:
– Con trai, khi làm điều tốt, lòng sẽ sáng. Khi lòng sáng, con sẽ biết đường đi.

Câu nói ấy khắc sâu vào tim anh. Anh biết, con đường phía trước vẫn đầy chông gai. Nhưng ít nhất, sau chuyến đi này, họ đã nhìn nhau khác đi – không còn chỉ là ghen tuông, mà còn là sự tôn trọng cho những gì từng cùng trải qua.

Và đó chính là tia sáng mới, mở ra hành trình tiếp theo – nơi cả ba buộc phải chọn lựa dứt khoát, hoặc cùng nhau bước qua ranh giới cuối cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×