Những ngày sau đó, tâm trí Khanh như một mặt hồ tưởng chừng yên ả nhưng bên dưới là vô vàn con sóng ngầm đang dấy lên từng đợt. Anh vẫn đi làm đều đặn, vẫn gặp gỡ bạn bè, nhưng trong đầu thì lúc nào cũng chia đôi bởi hai hình bóng: một bên là Kim – rực rỡ, mạnh mẽ, đầy cuốn hút; bên kia là Liên – dịu dàng, lặng lẽ nhưng lay động tận sâu thẳm trái tim.
Mỗi khi ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, Khanh thường nhớ về đôi mắt của Liên, thứ ánh nhìn như có thể rót vào tim anh nỗi buồn man mác lẫn sự kiên cường. Nhưng khi nhận được tin nhắn bất chợt của Kim: “Tối nay rảnh không, chị muốn gặp em”, anh lại thấy tim mình rộn lên một nhịp háo hức. Khanh bắt đầu sợ hãi chính bản thân: liệu anh có đang tham lam quá không khi trái tim không thể chọn một mà giữ cả hai?
Buổi chiều hôm đó, Kim lái xe đến đón Khanh. Chiếc ô tô sang trọng dừng trước cổng công ty khiến bao ánh mắt tò mò hướng về anh. Kim bước ra, mái tóc uốn nhẹ, nụ cười tươi sáng, trông như một nữ doanh nhân thành đạt.
– “Lên xe đi, em.” – Cô cười, ánh mắt như chứa đựng niềm tự hào khi có Khanh ngồi bên cạnh.
Trên đường đi, Kim không ngừng kể về những dự định của cô: những hợp đồng lớn, những chuyến du lịch sang trọng, và cả những mơ ước muốn chia sẻ cùng anh. Khanh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng trong lòng anh lại vang vọng một câu hỏi: “Nếu Liên ngồi ở đây thì sẽ thế nào?”
Họ dừng ở một nhà hàng sang trọng. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt Kim, khiến cô càng thêm rạng rỡ. Trong tiếng nhạc êm ái, Kim nâng ly vang đỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào Khanh:
– “Khanh này, chị không thích vòng vo. Chị muốn em là một phần trong cuộc đời chị. Em có sẵn sàng không?”
Khoảnh khắc ấy, Khanh ngập ngừng. Tim anh đập loạn, vừa sợ hãi, vừa khao khát. Anh không dám trả lời thẳng, chỉ cúi đầu, giọng nhỏ:
– “Chị Kim… em cần thêm thời gian.”
Nụ cười của Kim thoáng sững lại, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin:
– “Được, chị sẽ chờ. Nhưng đừng để chị chờ quá lâu, Khanh à.”
Trái ngược với sự sang trọng của Kim, vài ngày sau, Khanh lại cùng Liên đi bộ về phòng trọ sau giờ làm. Con đường nhỏ chỉ có ánh đèn đường lập loè, tiếng xe cộ xa xa. Liên ôm túi rau đơn sơ trong tay, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn hiền.
– “Anh đi bộ cùng tôi thế này chắc mệt lắm nhỉ?” – Liên khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió.
– “Không, ngược lại, tôi thấy… rất thoải mái.” – Khanh đáp, rồi bất giác mỉm cười.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận rõ sự bình yên. Không có tiếng nhạc du dương, không có ly rượu vang sang trọng, chỉ có tiếng bước chân cùng hòa vào nhau trên nền đường lấm bụi. Nhưng chính sự bình yên này lại khiến tim anh rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Về đến cửa phòng trọ, Liên quay sang, ánh mắt ánh lên chút e dè nhưng chân thành:
– “Cảm ơn anh, Khanh. Nếu không có anh đi cùng, chắc tôi thấy đường dài hơn nhiều.”
Khanh đứng lặng, ngắm đôi mắt ấy dưới ánh đèn vàng nhạt. Anh biết rõ, trái tim mình đã lạc nhịp.
Những ngày sau, sự giằng xé càng trở nên dữ dội. Ban ngày, Khanh nhận được tin nhắn quan tâm, những cuộc gọi bất chợt từ Kim – người con gái không ngại công khai tình cảm. Ban đêm, khi nhớ lại ánh mắt và nụ cười hiền lành của Liên, anh lại thấy lòng mình xao động.
Bạn bè trêu chọc:
– “Khanh, dạo này đào hoa ghê! Một bên tiểu thư nhà giàu, một bên gái hiền lành dễ thương. Mày định chọn ai đây?”
Khanh chỉ cười gượng, không trả lời. Bởi chính anh cũng không có đáp án.
Anh nhận ra, mình đang bước vào một vòng xoáy không lối thoát. Một bên là ánh sáng lấp lánh của tương lai an nhàn, một bên là sự bình dị khiến trái tim anh thấy yên. Và điều đáng sợ nhất: anh không muốn mất đi bất cứ bên nào.
Trong đêm khuya vắng, Khanh nằm trằn trọc. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lẫn vào tiếng tim đập dồn dập. Anh tự hỏi:
“Liệu có một con đường nào để cả ba chúng ta cùng hạnh phúc?”
Anh không biết. Nhưng anh hiểu một điều: từ giây phút này, sóng ngầm trong tim anh đã bắt đầu, và nó sẽ cuốn tất cả vào một hành trình đầy biến cố phía trước.