cuộc tình tay ba

Chương 4: Những khoảnh khắc vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ khi Khanh xuất hiện trong cuộc đời cả hai cô gái, dường như số phận bắt đầu bện chặt ba con người vào một sợi dây rối rắm. Kim – tiểu thư giàu có, rực rỡ như ánh mặt trời; Liên – cô gái nghèo, dịu dàng như ánh trăng đêm. Và ở giữa họ là Khanh – chàng trai chưa đủ mạnh mẽ để tách mình khỏi những ràng buộc của tình cảm, cũng chưa đủ lạnh lùng để chọn bỏ một người.

Ban đầu, Kim và Liên chỉ biết đến nhau qua lời kể mơ hồ. Nhưng càng ngày, sự hiện diện của đối phương lại càng rõ nét hơn trong từng nhịp thở, từng khoảnh khắc. Không cần phải nói ra, cả hai đều biết: họ có một đối thủ – cũng chính là một người đồng hành bất đắc dĩ trong cuộc tình ngang trái này.

1. Ánh nhìn lặng lẽ

Buổi tối hôm đó, Khanh hẹn Liên đi dạo ở công viên gần khu trọ. Hai người ngồi trên chiếc ghế đá cũ, xung quanh là tiếng trẻ con nô đùa, tiếng gió lùa qua hàng cây. Liên mang theo túi bánh nhỏ, đặt vào tay Khanh:
– “Tôi thấy anh dạo này gầy đi nhiều. Ăn thêm chút gì cho khỏe.”

Khanh cười, ánh mắt thoáng ấm áp:
– “Cảm ơn Liên. Có cô, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”

Câu nói tưởng chừng vô hại ấy lại vô tình bị Kim nghe thấy. Cô đến công viên tìm Khanh, vì nhớ anh sau một ngày bận rộn, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, tim cô chợt thắt lại.

Kim không bước tới. Cô chỉ đứng từ xa, nhìn bóng dáng hai người dưới ánh đèn vàng, rồi lặng lẽ quay đi. Trong mắt Kim thoáng lên thứ cảm xúc mà chính cô cũng không muốn thừa nhận: ghen tuông.

2. Bữa ăn chung gượng gạo

Vài hôm sau, Khanh quyết định đưa cả hai người đến một quán cà phê nhỏ. Anh nghĩ, thay vì để mối quan hệ mập mờ, có lẽ nên để họ trực tiếp gặp nhau.

Không khí trong quán ban đầu khá yên ả. Khanh ngồi ở giữa, Kim bên phải, Liên bên trái. Ba người nói chuyện vu vơ, nhưng ánh mắt hai cô gái thỉnh thoảng chạm nhau, rồi vội lảng đi.

Kim mở lời trước, giọng sắc lạnh nhưng giữ lễ độ:
– “Liên này, em làm nghề gì thế?”

Liên hơi khựng lại, nhưng vẫn trả lời:
– “Tôi làm công nhân may, thu nhập cũng đủ trang trải qua ngày.”

Kim mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có phần kiêu hãnh:
– “À, ra vậy. Thế thì chắc Khanh vất vả chăm sóc em nhiều lắm nhỉ?”

Câu nói như mũi kim châm vào lòng tự trọng của Liên. Cô im lặng, chỉ cúi đầu. Khanh nhận ra sự căng thẳng, vội chen vào:
– “Kim, đừng nói vậy. Liên cũng rất mạnh mẽ, tự lo được nhiều thứ.”

Kim liếc nhìn Khanh, ánh mắt thoáng buồn. Trong lòng cô vang lên tiếng gõ nhẹ: “Anh đang bảo vệ ai đây?”

Buổi gặp gỡ kết thúc trong bầu không khí gượng gạo. Mỗi người đều mang theo trong lòng một khoảng cách vô hình, không thể lấp đầy.

3. Những tin nhắn không nói hết

Đêm đó, Kim gửi cho Khanh một tin nhắn dài:

“Khanh, chị không quen cảm giác phải chia sẻ ai đó. Chị đã quen với việc mình luôn là duy nhất. Nhưng em… em lại để chị cảm thấy bất an. Liệu em có thật sự coi trọng chị không?”

Khanh đọc đi đọc lại, tim nặng trĩu. Anh muốn trả lời, nhưng chữ viết ra lại không đủ để xóa đi nỗi hoài nghi của Kim. Cuối cùng, anh chỉ nhắn:
“Kim à, em quý chị. Chỉ cần chị tin em.”

Trong khi đó, Liên cũng có những đêm mất ngủ. Cô không trách Khanh, nhưng trong lòng dâng lên sự bất an. Cô biết, mình chẳng thể so với Kim về tiền bạc, địa vị, hay sự hào nhoáng. Nhiều lúc, Liên tự hỏi: “Mình có đang ảo tưởng quá không khi nghĩ rằng Khanh có thể chọn một cô gái nghèo như mình?”

Cả ba đều chìm trong những suy nghĩ riêng, mà không ai đủ can đảm để nói thẳng ra. Và thế là, những khoảng cách vô hình dần dần hình thành.

4. Cơn mưa bất ngờ

Một buổi chiều, trời đổ mưa lớn. Khanh vô tình gặp Liên đang trú dưới mái hiên cũ, quần áo ướt sũng. Không kịp nghĩ nhiều, anh lao đến, che ô cho cô.

Khoảnh khắc ấy, Liên ngẩng lên, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc giản đơn. Khanh khẽ nói:
– “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Cảnh tượng ấy, trớ trêu thay, lại lọt vào mắt Kim. Cô dừng xe bên kia đường, nhìn hai người nắm chặt tay nhau chạy trong mưa. Trong tim cô, sự ghen tuông bùng cháy.

Đêm đó, Kim gọi cho Khanh, giọng nghẹn lại:
– “Khanh… em có biết chị đau đến mức nào khi thấy em bên cô ấy không?”

Khanh lặng người. Anh biết, mình đang làm cả hai tổn thương. Nhưng anh không thể nói dối: anh thật sự thương Liên, cũng như thương Kim.

5. Khoảng cách ngày càng xa

Từ hôm ấy, những cuộc gặp gỡ của ba người trở nên hiếm hoi. Kim bận rộn hơn, nhưng sự bận rộn ấy chỉ là cái cớ để che đi nỗi giận hờn. Liên thì ít nói hơn, tránh nhắc đến Kim mỗi khi ở cạnh Khanh.

Còn Khanh, anh như người lạc giữa ngã ba đường. Mỗi khi ở cạnh Kim, anh cảm thấy tự hào và được che chở. Nhưng khi ở bên Liên, anh lại thấy bình yên và thật sự là chính mình.

Anh nhận ra, tình yêu không còn là một niềm vui giản đơn, mà đã trở thành một cuộc đấu tranh thầm lặng. Và trong cuộc đấu tranh ấy, dù không ai nói ra, nhưng cả ba đều mang trong lòng những vết thương khó lành.

Khoảng cách vô hình – nó không nhìn thấy được, nhưng lại lớn dần từng ngày. Và nếu không ai can đảm phá vỡ, sợi dây tình cảm này sớm muộn cũng sẽ đứt gãy.

Khanh nằm trằn trọc trong căn phòng nhỏ, ngoài trời mưa vẫn rơi lộp độp. Anh tự hỏi: “Mình có đủ can đảm để chọn một lối đi, hay sẽ tiếp tục để cả ba người dằn vặt trong vòng xoáy này?”

Tiếng mưa ngoài kia dường như cũng đang trả lời: chưa có gì rõ ràng. Chỉ biết rằng, sóng ngầm trong tim giờ đã trở thành những con sóng dữ, chực chờ vỡ òa bất cứ lúc nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×