Kể từ hôm cơn mưa ấy, cả ba người như đi trên một sợi dây căng thẳng. Khanh cố gắng giữ sự cân bằng, nhưng càng gắng gượng thì lại càng khiến sợi dây rung lên, sắp đứt bất kỳ lúc nào. Còn Kim và Liên, hai cô gái mang trong tim hai cách yêu thương khác nhau, càng ngày càng khó kiềm chế được sự đối kháng.
Hôm đó, Kim chủ động nhắn tin cho Khanh:
“Tối nay em rảnh không? Chị muốn mời em đi dự tiệc sinh nhật của bạn chị.”
Khanh thoáng chần chừ. Từ lâu anh đã ít tham gia những buổi tiệc xa hoa, phần vì cảm thấy mình lạc lõng, phần vì sợ Liên hiểu lầm. Nhưng cuối cùng, vì không nỡ từ chối, anh đồng ý.
Buổi tiệc diễn ra trong một khách sạn sang trọng, ánh đèn chùm sáng lấp lánh, những bộ váy dạ hội rực rỡ như một dàn pháo hoa. Khanh đi cạnh Kim, thấy mình như lạc vào thế giới khác. Kim kiêu sa trong chiếc váy đỏ, tự tin khoác tay Khanh trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ.
Nhưng điều Khanh không ngờ là Liên cũng có mặt. Cô đi cùng một người bạn đồng nghiệp, đến phụ việc phục vụ tiệc. Giây phút ánh mắt Liên chạm vào Khanh và Kim, tay trong tay giữa đám đông, tim cô nhói lên như có ai bóp nghẹt.
Kim cũng nhìn thấy Liên. Trong thoáng chốc, nụ cười trên môi cô đông cứng lại, rồi chuyển thành một ánh nhìn đầy thách thức.
Liên cố gắng làm tròn công việc, nhưng ánh mắt Kim luôn dõi theo cô. Khi buổi tiệc gần kết thúc, Kim bước đến gần Liên, giọng nhỏ nhẹ nhưng ẩn chứa gai nhọn:
– “Cũng thú vị thật. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Liên mím môi, cúi đầu:
– “Vâng, tôi chỉ đến phụ bạn làm thôi.”
Kim khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy chứa đầy ngạo mạn:
– “Chị nghĩ, một nơi như thế này chắc cũng không quen thuộc với em nhỉ? Nhưng Khanh… anh ấy hợp với chỗ này hơn, em không thấy sao?”
Liên ngẩng lên, ánh mắt run rẩy nhưng cương quyết:
– “Có thể tôi không hợp, nhưng tình cảm đâu đo bằng tiền bạc hay ánh đèn xa hoa. Khanh ở đâu, tôi tin anh ấy vẫn là anh ấy.”
Không khí đặc quánh lại, chỉ còn hai đôi mắt nhìn nhau, vừa như soi thấu, vừa như thách thức.
Khanh từ xa bước đến, cảm nhận được sự căng thẳng. Anh vội chen vào, kéo Kim sang một bên, thì thầm:
– “Em nói gì với Liên thế?”
Kim quay đi, giọng chua chát:
– “Em không nói gì cả. Chỉ muốn cô ấy hiểu rằng anh không thuộc về nơi tối tăm đó.”
Khanh sững người. Anh biết Kim đang tổn thương, nhưng cũng hiểu Liên không đáng bị xúc phạm. Cảm giác bất lực như đang xé nát tim anh.
Ngày hôm sau, Liên tránh mặt Khanh. Cô lấy lý do làm thêm ca tối, không nhận lời đi dạo cùng anh nữa. Khanh gọi điện, Liên chỉ trả lời ngắn gọn:
– “Anh về với chị Kim đi, tôi bận rồi.”
Câu nói như một nhát dao xoáy vào lòng. Khanh biết Liên giận, nhưng anh không biết làm sao để giải thích, bởi chính anh cũng mơ hồ.
Trong khi đó, Kim lại càng tỏ ra gắn bó hơn. Cô nhắn tin, gọi điện cho Khanh liên tục, sợ mất anh vào tay Liên. Nhưng sự gắn bó ấy càng khiến Khanh ngột ngạt.
Đỉnh điểm là một buổi tối, khi Khanh hẹn Liên ra để giải thích. Nhưng khi anh vừa bước đến góc phố, đã thấy Kim đứng đó chờ anh trước. Gặp nhau bất ngờ, cả ba cùng lặng im, rồi Kim buông lời trước:
– “Khanh, em chọn đi. Ở đây, ngay bây giờ. Anh muốn đi cùng ai?”
Liên đứng cạnh, mặt trắng bệch, đôi tay siết chặt. Cô không muốn Khanh phải lựa chọn trong tình huống ép buộc, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Kim càng thêm tức giận.
– “Anh không thể cứ im lặng mãi, Khanh! Im lặng chỉ làm cả ba chúng ta đau khổ hơn thôi.” – Kim gần như gào lên.
Liên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô cũng run rẩy:
– “Nếu anh không thể chọn… thì có lẽ người nên rời đi là tôi.”
Câu nói ấy khiến Khanh như chết lặng. Anh vội nắm tay Liên, mắt nhìn Kim đầy hoảng hốt:
– “Đừng… Đừng bắt anh chọn như thế. Anh… anh thật sự không muốn mất ai trong hai người.”
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cả hai cô gái. Vết nứt đầu tiên đã hình thành – không còn là khoảng cách vô hình nữa, mà là một ranh giới thật sự, đủ để xé nát tình cảm bất cứ lúc nào.
Đêm đó, Liên về phòng trọ, ôm mặt khóc đến nghẹn. Cô biết mình yêu Khanh, nhưng cô cũng biết tình yêu này đang khiến cả ba người chìm trong khổ đau.
Kim ngồi trong căn phòng sang trọng, nhưng lòng trống rỗng. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh phải chia sẻ tình yêu, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, một cô gái nghèo lại khiến cô cảm thấy bất an đến thế.
Còn Khanh, anh đi lang thang trên phố, bước chân nặng nề như mang cả tảng đá trong tim. Anh thương Kim vì sự hy sinh, thương Liên vì sự chân thành. Nhưng tình thương ấy đang dần biến thành gánh nặng, khiến anh không thở nổi.
Ngày hôm sau, cả Kim và Liên đều tránh mặt Khanh. Không còn những tin nhắn dài, không còn những lời hỏi han. Chỉ còn sự im lặng nặng nề bao trùm.
Khanh biết, vết nứt đầu tiên đã xuất hiện. Và anh sợ rằng, nếu không tìm ra cách hàn gắn, thì sớm muộn gì cả ba cũng sẽ tan vỡ trong chính tình yêu mà họ từng nâng niu.
Nhưng Khanh cũng cảm nhận được một điều: trong nỗi đau này, cả Kim và Liên đều chưa chịu từ bỏ. Họ yêu anh đến mức, dù đau đớn, vẫn không thể buông tay.
Và chính điều đó… mới là thứ kéo cả ba vào vòng xoáy ngày càng sâu, nơi yêu thương và thù hận lẫn lộn, không biết đâu là lối ra.