cuộc tình tay ba

Chương 6: Ngọn lửa ghen tuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều muộn hôm ấy, trời chuyển màu đỏ ối, ánh hoàng hôn rực cháy loang khắp những dãy phố dài. Khanh vừa tan ca, trên vai vẫn còn lỉnh kỉnh chiếc túi xách đựng tài liệu. Anh nhận được tin nhắn từ Kim:

“Tối nay em chờ anh ở quán cà phê chỗ cũ. Có chuyện muốn nói.”

Cùng lúc đó, Liên cũng gọi điện:

– “Anh, tối nay có thể ghé qua nhà em không? Mẹ em làm ít món quê, em muốn anh ăn cùng cho vui.”

Khanh lúng túng, đứng giữa ngã ba đường, tim đập dồn dập. Hai tin nhắn, hai lời mời, hai thế giới khác biệt, mà anh… không đành lòng từ chối ai.

Kim ngồi trong quán cà phê sang trọng, ánh đèn vàng dịu phủ lên gương mặt trang điểm nhẹ nhưng vẫn nổi bật. Cô khoác chiếc váy màu rượu vang, từng cử chỉ toát ra vẻ kiêu kỳ của một tiểu thư quen được người khác chiều chuộng. Kim nhìn đồng hồ nhiều lần, lòng bồn chồn.

Khi Khanh bước vào, gương mặt anh có vẻ mệt, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.

– “Xin lỗi, anh đến trễ.”

Kim gượng cười:

– “Không sao. Em quen rồi.”

Câu nói thoáng qua như một lưỡi dao mảnh. Cô đã quen với việc anh phải chia đôi thời gian, quen với cảm giác phải chờ đợi trong mơ hồ. Nhưng càng quen, cô càng thấy trái tim mình bốc cháy.

– “Anh Khanh,” Kim ngập ngừng, “anh có thể dứt khoát một lần được không? Em mệt mỏi vì phải chia sẻ anh… Em yêu anh, nhưng em không thể cứ đứng chung hàng với cô gái kia.”

Khanh lặng người. Anh biết Kim đang nói đến Liên, và trong ánh mắt Kim, sự tự tin vốn có đã biến thành sự hoang mang, xen lẫn nỗi đau.

– “Kim… anh—”

Anh chưa kịp nói hết, điện thoại lại rung lên. Tin nhắn từ Liên:

“Anh ơi, em dọn sẵn rồi. Chỉ đợi anh thôi.”

Kim nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Khanh, đôi mắt cô tối sầm lại.

– “Anh định đi đâu bây giờ?” – Kim hỏi, giọng run lên vì giận.

Khanh bối rối:

– “Liên… đang chờ anh. Anh chỉ ghé một chút rồi quay lại.”

Cốc cà phê trên tay Kim run run, rồi đặt mạnh xuống bàn, trào cả ra đĩa lót.

– “Anh lúc nào cũng vậy! Em là gì trong mắt anh? Chỉ là một lựa chọn tạm bợ sao?!”

Tiếng nói của Kim khiến vài ánh mắt trong quán quay lại. Khanh nắm lấy tay cô, nhưng Kim giật mạnh ra. Trong khoảnh khắc ấy, ngọn lửa ghen tuông bùng lên, đốt cháy cả sự kiêu hãnh vốn dĩ cô luôn giữ.

– “Nếu anh đã muốn đi, thì cứ đi! Nhưng nhớ, em sẽ không bao giờ nhường bước cho Liên. Không bao giờ!”

Khanh lặng im, trái tim anh như bị xé làm đôi.

Khi anh vội vã đến căn nhà nhỏ của Liên, trời đã tối. Ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ, ấm áp mà mộc mạc. Liên mặc chiếc áo đơn giản, tóc buộc gọn, đôi tay còn vương mùi thức ăn. Thấy Khanh bước vào, cô cười rạng rỡ:

– “Anh đến rồi! Em tưởng anh bận, sợ anh không tới được.”

Khanh cười gượng, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Bữa cơm diễn ra với tiếng nói cười thân mật của mẹ Liên, với mâm cá kho, rau luộc, chén canh ngọt lành. Ấm áp ấy như liều thuốc xoa dịu trái tim anh.

Nhưng khi Liên gắp cá cho Khanh, vô tình nhìn thấy vết cà phê còn dính trên tay áo anh, ánh mắt cô thoáng biến đổi.

– “Anh… vừa gặp Kim sao?” – Liên hỏi khẽ, giọng có phần run rẩy.

Khanh ngập ngừng, rồi gật đầu.

Không khí bỗng chốc nặng nề. Liên đặt đũa xuống, đôi mắt ngân ngấn nước.

– “Em biết… anh không thể bỏ rơi ai. Nhưng anh có nghĩ đến cảm giác của tụi em không? Em đâu muốn biến tình yêu thành trò giành giật. Nhưng Kim thì khác. Cô ấy giàu có, cô ấy có mọi thứ… còn em chỉ có trái tim này.”

Tiếng nói của Liên nghẹn lại. Khanh nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô, lòng quặn thắt.

– “Anh không coi tình cảm của em hay Kim là trò chơi. Anh chỉ… không biết phải làm sao để không ai bị tổn thương.”

Liên cắn môi, rồi bất chợt rút tay lại.

– “Anh nghĩ có thể giữ cả hai mà không ai đau sao? Khanh… anh đang lừa dối cả em và chính anh.”

Lời nói ấy như nhát dao chí mạng. Khanh nhìn Liên rời bàn ăn, đi vào trong, bỏ lại anh ngồi bất động. Ngoài kia, gió đêm thổi qua những rặng tre, rít lên như tiếng thì thầm nhắc nhở: Ngọn lửa ghen tuông đã thật sự bùng cháy.

Đêm đó, Khanh bước đi lang thang giữa hai thế giới. Một bên là Kim với kiêu hãnh và nỗi giận dữ. Một bên là Liên với chân thành nhưng đầy tủi hờn. Anh bỗng thấy mình như kẻ lạc lõng, vừa muốn níu, vừa sợ mất, mà càng cố giữ, tất cả càng tuột khỏi tay.

Trong bóng tối, đôi mắt Khanh ánh lên sự băn khoăn tột cùng. Anh hiểu, từ đây trở đi, mọi thứ sẽ không còn đơn giản. Tình yêu đã biến thành một ngọn lửa, và ngọn lửa ấy có thể thiêu rụi cả ba người bất cứ lúc nào…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×