cuộc tình tay ba

Chương 7: Trái tim rạn vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố vẫn tấp nập như mọi ngày, nhưng với Khanh, tất cả đều như phủ một lớp sương mờ nặng nề. Anh ngồi trong văn phòng, ánh mắt dán vào màn hình máy tính mà không tài nào tập trung được. Những lời của Kim tối qua, những giọt nước mắt của Liên, từng chi tiết nhỏ cứ lần lượt quay về trong đầu, giày vò không ngừng.

Kim hôm ấy không đến công ty. Thay vào đó, cô gửi cho Khanh một tin nhắn ngắn gọn:

“Em cần thời gian suy nghĩ.”

Những từ ngữ lạnh lùng như nhát dao chém vào lòng anh. Kim – người con gái vốn mạnh mẽ, tự tin, luôn xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ rực rỡ – nay lại chọn cách lùi lại, im lặng. Anh hiểu, trong lòng cô đã có vết nứt, và vết nứt ấy xuất phát từ chính anh.

Buổi trưa, Khanh rời công ty, lặng lẽ tìm đến khu trọ nơi Liên ở. Trước cửa phòng, anh nghe thấy tiếng mẹ Liên đang cằn nhằn:

– “Con gái à, mẹ thấy dạo này con tiều tụy quá. Có chuyện gì thì nói với mẹ. Đừng để mình khổ vì tình yêu nhiều quá.”

Giọng Liên nhỏ nhẹ nhưng nghẹn ngào:

– “Con ổn mà mẹ. Chỉ là… con sợ một ngày nào đó, người con yêu sẽ không chọn con. Con chẳng có gì ngoài tình cảm chân thành, liệu có đủ không?”

Khanh khựng lại, không đủ can đảm gõ cửa. Tim anh nhói đau khi nghe những lời ấy. Anh muốn bước vào, ôm Liên thật chặt, nhưng lại thấy mình không xứng, vì chính anh đang khiến cô đau khổ.

Chiều xuống, Kim bất ngờ gọi điện cho Khanh. Giọng cô lạnh lẽo, không còn sự dịu dàng thường ngày:

– “Khanh, tối nay gặp em. Em không muốn kéo dài thêm.”

Anh vội đến. Quán bar sang trọng vang tiếng nhạc ầm ĩ, khói thuốc và ánh đèn chớp nháy khiến đầu óc anh quay cuồng. Kim ngồi ở góc bàn, trước mặt là ly rượu đỏ đã vơi nửa.

– “Anh biết em ghét nhất điều gì không?” – Kim nhìn thẳng vào mắt anh. – “Em ghét phải cạnh tranh. Em có thể thắng trong mọi cuộc đua, nhưng khi đối thủ là Liên, em không muốn. Em muốn anh tự nguyện chọn em. Nhưng anh thì không dứt khoát. Anh đang đùa giỡn với tình cảm của cả hai chúng em.”

Khanh run giọng:

– “Anh chưa bao giờ nghĩ đó là trò đùa. Anh yêu cả hai, và anh…”

Kim bật cười, nhưng nụ cười đẫm nước mắt:

– “Anh yêu cả hai? Trên đời này có ai yêu hai người cùng một lúc mà không làm tổn thương ai? Khanh, anh đang ích kỷ!”

Câu nói của Kim như cú tát vào mặt. Khanh cúi đầu, im lặng, để mặc cho khoảng cách vô hình giữa hai người ngày càng lớn.

Đêm muộn, Khanh lê bước về căn trọ nhỏ của Liên. Ánh đèn vẫn sáng, cửa khép hờ. Anh khẽ đẩy vào, thấy Liên đang ngồi bên bàn, đôi mắt đỏ hoe, trước mặt là tờ giấy nháp chi chít những dòng chữ gạch xóa:

“Nếu yêu em thật lòng, xin đừng để em chờ đợi trong vô vọng.”

“Nếu trái tim anh đã có người khác, hãy nói thẳng với em.”

“Em không muốn biến thành cái bóng đứng sau.”

Khanh cầm tờ giấy lên, bàn tay run rẩy. Liên ngẩng lên, thấy anh, đôi mắt cô ngấn nước nhưng kiên quyết:

– “Khanh, em mệt rồi. Em không muốn cứ thấp thỏm lo sợ mỗi ngày. Em yêu anh, nhưng tình yêu này… em thấy nó làm em đau hơn là hạnh phúc.”

Anh bước tới, định nắm tay cô, nhưng Liên lùi lại một bước. Khoảng cách nhỏ bé ấy thôi, nhưng với Khanh, nó như hố sâu ngăn cách.

– “Anh xin lỗi…” – Khanh khẽ nói, giọng nghẹn lại.

Liên nhìn anh, không trả lời, chỉ lặng lẽ quay đi.

Đêm hôm ấy, Khanh trở về căn phòng trọ trống rỗng của mình. Anh ngồi bất động, ngoài kia mưa bắt đầu rơi. Tiếng mưa gõ vào khung cửa như hàng ngàn nhát búa nện vào trái tim anh. Lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ ràng: trái tim của cả ba đã rạn vỡ.

Kim đầy kiêu hãnh nhưng tổn thương. Liên dịu dàng nhưng mệt mỏi. Còn anh – kẻ đứng giữa – trở thành nguyên nhân khiến cả hai đau khổ.

Khanh úp mặt vào hai bàn tay, nỗi tuyệt vọng dâng lên như thủy triều. Anh tự hỏi: phải chăng đã đến lúc anh đánh mất tất cả?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×