Cả tuần sau đó, Khanh sống trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Công việc trở thành gánh nặng, từng con số, từng bản báo cáo cứ nhòe đi trong mắt anh. Mọi người xung quanh nhận ra anh tiều tụy, nhưng không ai biết rằng, bên trong lòng anh đang dằn vặt bởi một câu hỏi duy nhất: Chọn Kim hay chọn Liên?
Anh biết mình không thể cứ im lặng mãi. Kim đang xa dần, ánh mắt lạnh lẽo của cô hôm ở quán bar như một dấu chấm hết treo lơ lửng. Còn Liên, cô vẫn ở bên anh, nhưng trái tim thì đã đầy vết thương. Nếu không quyết định, cả hai sẽ cùng rời bỏ, và anh sẽ chỉ còn lại sự trống rỗng.
Một buổi chiều, Khanh bất ngờ nhận được tin nhắn của Kim:
“Anh có thể đến gặp ba mẹ em vào cuối tuần này không? Họ muốn nghe anh nói rõ ràng. Hoặc là em, hoặc là không gì cả."
Khanh ngồi chết lặng trước màn hình. Đây không còn là chuyện riêng của anh và Kim nữa, mà đã chạm đến gia đình cô. Anh hiểu, gia đình Kim giàu có, danh giá, sẽ không bao giờ chấp nhận một người đàn ông lưng chừng, không đủ quyết đoán. Nếu anh chọn Kim, anh phải sẵn sàng bước vào một thế giới đầy áp lực, nơi ánh mắt dò xét luôn dõi theo từng cử chỉ.
Tối hôm đó, Khanh đến phòng trọ của Liên. Cô đang chuẩn bị nồi cháo nhỏ, mùi thơm đơn sơ lan tỏa khắp căn phòng chật hẹp. Khi thấy anh, Liên chỉ cười nhạt:
– “Anh lại đến à? Hôm nay có chuyện gì sao?”
Khanh ngồi xuống, im lặng rất lâu rồi mới nói:
– “Liên, em có sẵn sàng… chờ anh quyết định không?”
Liên khựng lại, đôi mắt thoáng buồn:
– “Chờ à? Em đã chờ anh từ ngày đầu đến giờ rồi, Khanh. Nhưng em sợ, nếu cứ tiếp tục chờ, một ngày nào đó em sẽ không còn gì cả. Em chỉ cần anh rõ ràng. Nếu không chọn em, em sẽ rời đi, bắt đầu lại từ đầu.”
Những lời của Liên như nhát dao cắt sâu vào lòng. Anh muốn ôm cô vào lòng, nói rằng sẽ không bao giờ để cô đi, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Kim – đôi mắt kiêu hãnh, cái cách cô mạnh mẽ yêu anh và đòi hỏi anh phải dứt khoát.
Ngày cuối tuần đến, Khanh mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, ngồi đối diện ba mẹ Kim trong căn biệt thự rộng lớn. Ông bà nhìn anh đầy thận trọng, xen lẫn nghi ngờ.
Ông Khải – cha của Kim – nói thẳng:
– “Cậu Khanh, con gái tôi yêu cậu, nhưng gia đình này không cần một chàng trai do dự. Cậu có thể mang lại cho nó cuộc sống xứng đáng không? Và quan trọng hơn, cậu có dám cam kết rằng chỉ có nó, không phải bất kỳ ai khác?”
Khanh thấy mồ hôi túa ra sau lưng. Những từ “cam kết” và “chỉ có nó” khiến anh nghẹn lại. Anh biết, chỉ cần gật đầu, anh sẽ bước vào một cánh cửa mới – vừa sáng lạn, vừa đầy ràng buộc. Nhưng nếu gật đầu, điều đó đồng nghĩa anh tự tay đẩy Liên ra khỏi cuộc đời mình.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh như bị xé làm đôi.
Đêm hôm đó, Khanh ngồi một mình trên chiếc ghế công viên vắng, gió thổi lùa qua mái tóc rối bời. Anh nhìn lên bầu trời đêm, hàng ngàn vì sao lấp lánh, nhưng trong lòng anh chỉ thấy tối đen.
Chọn Kim, anh sẽ có tương lai ổn định, nhưng liệu anh có hạnh phúc khi biết đã phản bội tình cảm chân thành của Liên? Chọn Liên, anh sẽ sống trong giản dị, khó khăn, nhưng có tình yêu trong sáng. Còn nếu không chọn ai… cả hai sẽ rời xa, và anh mất tất cả.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Kim:
– “Khanh, anh đã suy nghĩ xong chưa?”
Chưa kịp trả lời, một tin nhắn từ Liên hiện ra:
“Dù anh chọn thế nào, em vẫn mong anh hạnh phúc. Em sẽ chấp nhận mọi thứ, miễn là anh thành thật với lòng mình.”
Khanh ôm đầu, cảm giác như cả thế giới đang dồn ép. Anh biết, đến lúc này, không thể lẩn tránh nữa. Nhưng bất kỳ lựa chọn nào, cũng sẽ để lại vết thương máu chảy trong tim.
Đêm ấy, Khanh gục đầu trên ghế đá, thì thầm như lời thú tội:
– “Tại sao trái tim anh lại ích kỷ đến thế này? Tại sao anh không thể chỉ yêu một người?”
Nước mắt chảy dài, hòa vào màn đêm lạnh buốt. Lựa chọn nghiệt ngã đang chờ anh ngay ngày mai. Và dù chọn hướng nào, anh cũng sẽ đánh mất một phần trái tim mình.