Buổi sáng hôm ấy, bầu trời thành phố A xám xịt lạ thường.
Không mưa, nhưng có mùi ẩm trong không khí — thứ mùi khiến người ta vừa lo lắng vừa bất an.
Cố Tinh Hạ đứng trước gương trong căn phòng trọ nhỏ, ngón tay run nhẹ khi chỉnh lại vạt váy trắng đơn giản. Đó không phải váy cưới, chỉ là chiếc váy trắng cô mượn tạm của một người bạn, vải cotton mỏng, kiểu dáng bình thường. Nhưng hôm nay... nó lại trở thành “váy cưới” của cô.
Trên bàn là tập giấy kết hôn, một bó hoa nhỏ màu trắng sữa, và tấm danh thiếp có tên Tần Mặc được đặt ngay ngắn.
Cô nhìn mọi thứ, lòng trống rỗng.
Ba ngày trước, cô còn là một cô gái bình thường, đi làm thêm, sống trong căn phòng 15 mét vuông.
Ba ngày sau, cô sắp trở thành “vợ hợp pháp” của một người đàn ông xa lạ.
Cô từng tự hỏi hàng trăm lần — vì sao mình lại đồng ý?
Có lẽ vì món nợ, vì sự khốn khó, hoặc... vì trong đáy lòng, cô không thể quên đôi mắt sâu thẳm ấy giữa đêm mưa năm đó.
Tiếng xe dừng trước cổng trọ.
Một bóng dáng cao lớn bước xuống, dáng đi ung dung, khí thế không thể che giấu dù chỉ mặc vest đen giản dị.
Cố Tinh Hạ hít sâu, cầm bó hoa nhỏ rồi bước ra.
Tần Mặc ngẩng lên.
Ánh mắt anh quét qua cô — chỉ một giây, ánh nhìn ấy dường như dừng lại.
Cô vẫn là cô gái hôm đó, gương mặt thanh thuần, đôi mắt trong veo, làn da trắng mịn dưới ánh sáng mờ. Nhưng hôm nay, cô lại khiến anh có cảm giác... khó diễn tả. Một chút ngây ngô, một chút dịu dàng — và kỳ lạ, rất thật.
“Đi thôi.” – Giọng anh trầm, dứt khoát.
Cô khẽ gật đầu, bước theo anh lên xe.
Trên đường đến Cục Dân Chính, không ai nói câu nào.
Không khí trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ đếm giây.
Tần Mặc ngồi cạnh, áo sơ mi trắng phẳng phiu, mùi hương bạc hà quen thuộc lan nhẹ trong không gian. Anh không nhìn cô, ánh mắt chỉ tập trung vào màn hình điện thoại.
Cố Tinh Hạ khẽ liếc sang.
Từ góc nghiêng, khuôn mặt anh góc cạnh, lạnh lùng, như được điêu khắc. Ánh sáng hắt vào làm nổi bật từng đường nét mạnh mẽ — và cả khoảng cách vô hình giữa họ.
Cô mím môi, khẽ hỏi:
“Anh... không thấy việc này quá gấp sao?”
Tần Mặc ngẩng lên, giọng đều đều:
“Không. Càng nhanh càng tốt.”
“Nhưng...” – cô ngập ngừng – “Anh không định cho ai biết sao? Người nhà anh... bạn bè...?”
Ánh mắt anh thoáng lạnh:
“Không cần. Đây chỉ là một thỏa thuận.”
Câu nói ngắn gọn khiến lòng cô khẽ nhói.
Phải rồi, hôn nhân này không có tình yêu, không có lãng mạn — chỉ là chữ ký và điều kiện.
Cô quay mặt ra cửa sổ, cố giấu đi ánh nhìn u buồn.
Bên ngoài, dòng người tấp nập, những đôi uyên ương cười nói khi đi qua.
Cô tự cười với chính mình: Cố Tinh Hạ, mày đang đi cưới chồng. Nhưng lại chẳng có nổi một bông hoa thật.
Mười một giờ sáng, họ đến Cục Dân Chính.
Không có váy cưới, không có lễ đường, chỉ có hai tờ giấy hôn thú.
Nhân viên nhìn qua hồ sơ, hỏi qua loa vài câu, rồi đưa hai người ký tên.
Tần Mặc ký nhanh, nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát.
Còn Tinh Hạ — bàn tay cô run nhẹ, cây bút trượt trên giấy như nặng cả ngàn cân.
Khi người nhân viên cười nói “Chúc mừng hai người”, Tần Mặc chỉ khẽ gật đầu, không cười, còn cô thì chỉ biết mím môi, khẽ đáp “Cảm ơn.”
Tờ hôn thú đỏ rực được đặt lên bàn, trông như một dấu chấm hết cho cuộc đời cũ — và mở ra một chương mới, mà cô không biết sẽ đi đâu về đâu.
Rời khỏi Cục Dân Chính, Tần Mặc nói ngắn gọn:
“Đi thôi.”
Cô theo anh ra xe, trong lòng rối như tơ.
Trên xe, cô cầm tờ giấy đỏ, nhìn dòng chữ “Tần Mặc – Cố Tinh Hạ” in ngay ngắn bên nhau.
Hai cái tên hoàn toàn khác biệt, hai thế giới chẳng bao giờ giao nhau — giờ lại gắn liền bởi một con dấu đỏ.
“Anh... định giấu chuyện này với mọi người sao?” – cô hỏi.
“Phải.” – Anh đáp không chút do dự. – “Chỉ có vài người thân cận trong tập đoàn biết. Tôi không cần thiên hạ bàn tán.”
“Thế... còn tôi? Tôi nói với ai?”
“Không ai cả.” – Giọng anh trầm lạnh. – “Từ giờ, cô là vợ tôi. Nhưng trên giấy tờ thôi.”
Tinh Hạ cắn môi.
Cô biết mình không có quyền yêu cầu gì, nhưng tim vẫn nhói lên.
Chiếc xe chạy thẳng đến biệt thự Tần gia ở khu Phong Lâm – nơi mà mỗi tấc đất đều đáng giá bằng cả đời lao động của cô.
Cánh cổng sắt cao, hàng rào phủ dây leo xanh mướt, đài phun nước giữa sân và vườn hoa hồng nở rộ.
Đẹp, sang trọng, nhưng cũng lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó.
Cô bước vào, choáng ngợp bởi không gian.
Bên trong, người giúp việc cúi đầu chào, đồng thanh:
“Chào mừng phu nhân.”
Cố Tinh Hạ ngẩn ra.
Tần Mặc không nói gì, chỉ liếc qua, giọng nhàn nhạt:
“Từ giờ, họ sẽ nghe lời cô. Nếu cần gì, cứ nói với quản gia Lâm.”
“Anh... thật sự muốn tôi sống ở đây sao?”
“Tất nhiên. Là vợ hợp pháp của tôi, cô phải ở Tần gia.”
Cô khẽ cúi đầu, đáp nhỏ: “Tôi hiểu rồi.”
Phòng của cô nằm ở tầng hai, đối diện phòng anh.
Căn phòng rộng hơn cả căn trọ cũ của cô mười lần, tường trắng, giường lớn, ban công hướng ra vườn hoa hồng.
Người giúp việc vừa rời đi, Tinh Hạ ngồi xuống giường, tay vuốt nhẹ tấm chăn mềm.
Mọi thứ đều hoàn hảo, đến mức... xa lạ.
Cô đứng dậy, bước ra ban công.
Dưới kia, Tần Mặc đang đứng nói chuyện điện thoại, dáng cao lớn nổi bật giữa vườn hoa.
Ánh nắng rơi trên vai anh, chiếu lên từng đường nét gương mặt nghiêm nghị ấy.
Cô không nghe rõ anh nói gì, chỉ thấy anh quay đầu — ánh mắt bắt gặp cô.
Khoảnh khắc đó, ánh nhìn họ giao nhau.
Không nói, không cười, chỉ là một thoáng lặng im... nhưng đủ khiến tim cô khẽ loạn.
Buổi tối, quản gia Lâm chuẩn bị bữa ăn.
Bàn dài bày đủ món, hương thơm lan tỏa, nhưng không khí lại lạnh đến mức ngột ngạt.
Cố Tinh Hạ ngồi bên trái, Tần Mặc ngồi đầu bàn.
Anh ăn rất ít, động tác điềm tĩnh, ánh mắt chỉ đôi khi lướt qua cô.
Cô không quen, chỉ cúi đầu gắp thức ăn, cẩn thận như sợ làm sai.
Một lúc sau, anh buông đũa, giọng trầm:
“Ngày mai, cô theo tôi đến dự tiệc ra mắt dự án. Giữ vai trò phu nhân tôi. Đừng lo, chỉ cần mỉm cười.”
Cô ngẩng lên, lúng túng:
“Tôi... không quen mấy nơi đó. Lỡ tôi làm anh mất mặt thì sao?”
Khóe môi anh nhếch nhẹ, nửa như cười nửa như không:
“Chỉ cần cô là chính mình. Còn lại... tôi lo.”
Câu nói ấy khiến cô ngẩn ra.
Một người đàn ông lạnh lùng như anh, lại có thể nói ra những lời dịu dàng đến thế sao?
Khi bữa tối kết thúc, cô đứng dậy cảm ơn, thì anh khẽ nói:
“Đừng khách sáo. Chúng ta đã kết hôn rồi.”
“Nhưng đó chỉ là... trên giấy.” – cô nói nhỏ.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, sâu thẳm.
“Cô nghĩ vậy thật sao?”
Cô cúi đầu, không dám nhìn lại.
Tim cô đập mạnh, bàn tay siết chặt váy.
Anh nhìn cô thêm giây lát, rồi quay đi:
“Ngủ sớm đi. Mai tôi cho người đưa cô đi chọn váy.”
Khi cửa phòng anh khép lại, Cố Tinh Hạ mới dám thở ra.
Cô ngồi trên giường, nhìn tờ hôn thú đặt trên bàn trang điểm, ánh đèn vàng phản chiếu lên dòng chữ đỏ như máu.
Cưới – chỉ bằng một chữ ký.
Không hoa, không nhẫn, không nụ hôn.
Chỉ có hai người xa lạ, bị buộc chung trong một sợi dây mang tên “hôn nhân”.
Cô khẽ cười, thì thầm với chính mình:
“Cưới rồi... mà sao vẫn thấy mình cô đơn thế này?”
Nửa đêm.
Tiếng sấm vang lên xa xa, mưa bắt đầu rơi.
Cố Tinh Hạ giật mình tỉnh giấc.
Mưa. Lại là mưa. Cơn mưa khiến cô nhớ đến đêm định mệnh đó — và cả người đàn ông cô vừa lấy làm chồng.
Không hiểu vì sao, cô bước ra hành lang.
Ánh đèn hành lang hắt sáng, cô thấy cánh cửa phòng đối diện còn sáng đèn.
Không suy nghĩ, cô gõ khẽ.
“Tần Mặc?”
Cánh cửa mở. Anh đứng đó, áo sơ mi xắn tay, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng giọng lại dịu đi khi thấy cô:
“Sao chưa ngủ?”
Cô ngập ngừng:
“Anh... cũng chưa ngủ à?”
“Có việc.” – Anh đáp, rồi hơi khựng lại – “Cô sợ mưa?”
Cô khẽ gật.
“Lúc nhỏ tôi từng bị mắc kẹt trong mưa... từ đó cứ nghe sấm là không ngủ được.”
Tần Mặc nhìn cô vài giây, rồi bước sang lấy trong ngăn kéo một tai nghe nhỏ.
“Đeo cái này. Có tiếng nhạc, cô sẽ không nghe thấy sấm.”
Cố Tinh Hạ hơi sững lại, cầm lấy.
“Cảm ơn anh.”
Anh khẽ gật, ánh mắt thoáng mềm đi.
“Ngủ đi. Ở đây... sẽ không ai làm cô sợ.”
Cô nhìn anh thật lâu, trong ánh đèn vàng nhạt, bóng hai người phản chiếu lên cửa kính, gần nhau đến mức cô nghe rõ nhịp thở anh.
Cô quay đi, khẽ nói:
“Chúc anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” – Giọng anh trầm thấp, khẽ vang như một lời hứa.
Đêm đó, cô nằm nghe tiếng mưa rơi, tai nghe vang lên giai điệu du dương.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi không dứt.
Nhưng trong lòng, dường như đã có một thứ gì đó rất khác — ấm áp, mơ hồ, và... nguy hiểm.