cưới vì hận, chết vì yêu

Chương 7: THỨ CẢ HAI CÙNG MẤT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trình Hạo không biết vì sao mình lại cảm thấy lo sợ.

Dư Mẫn vẫn ở đây, vẫn đi cạnh anh, vẫn mang họ Trình. Nhưng cảm giác ấy – như thể cô chỉ còn là một giấc mộng mong manh, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể tan biến.

Anh không muốn để cô đi, nhưng cũng không dám giữ bằng cách cũ.

Vì anh biết… cô đã không còn là Dư Mẫn của ba năm trước. Người con gái từng yêu anh đến mù quáng, từng chấp nhận mọi tổn thương chỉ vì một lời nói dịu dàng.

Giờ đây, cô biết cách tự bảo vệ trái tim mình.


Tuần ấy, công ty tổ chức một sự kiện giao lưu giữa các đối tác lớn. Dư Mẫn nhận được thư mời với danh nghĩa là vợ Trình Hạo.

Chị Linh nhìn cô một cái đầy ẩn ý:

– Em tính đi à?

– Có gì mà không?

– Đó là nơi Nhược Lam sẽ có mặt.

Dư Mẫn khẽ cười:

– Càng nên đi.

Chị Linh không nói gì nữa. Bà hiểu, Dư Mẫn không còn là cô gái yếu đuối ngày trước. Cô giờ đây có bản lĩnh và lòng tự trọng, đủ để đối mặt với bất kỳ ai – kể cả người từng chen vào hôn nhân của cô, kể cả chính người đàn ông cô từng yêu sâu nặng.


Bữa tiệc tổ chức trong khu nghỉ dưỡng năm sao. Ánh đèn rực rỡ chiếu lên gương mặt Dư Mẫn, khiến mọi ánh nhìn đều bị hút vào.

Trình Hạo, đứng bên cạnh cô, cảm nhận rõ điều ấy. Anh cầm tay cô, khẽ siết – không phải thể hiện, mà như muốn nhắc nhở: cô vẫn là vợ anh.

Nhưng Dư Mẫn chỉ khẽ rút tay ra, bước sang đứng cách anh nửa bước.

Họ đi cạnh nhau. Nhưng không còn là một đôi.

Giữa tiệc, Nhược Lam bước đến, khoác tay Trình Hạo như chuyện hiển nhiên:

– Hạo, anh vẫn chưa giới thiệu em với phu nhân xinh đẹp của anh.

Dư Mẫn không nhìn cô ta, chỉ đặt ly rượu xuống bàn:

– Tôi nghĩ… không cần thiết phải giới thiệu người đã từng nằm trên giường của chồng mình.

Mọi người xung quanh thoáng nín thở. Nhược Lam cứng họng, tay siết chặt.

Trình Hạo muốn nói gì đó, nhưng Dư Mẫn đã quay đi.

– Em!

Anh bước theo, nắm lấy tay cô:

– Em đừng như vậy trước mặt người khác.

– Như vậy? – Cô xoay người lại. – Em đang như thế nào? Nói ra một sự thật, là quá đáng lắm sao?

– Mẫn...

– Em đã im lặng ba năm. Không có nghĩa là em ngu ngốc đến mức không biết anh và cô ta từng lên giường với nhau khi em vẫn còn là vợ hợp pháp!

Giọng cô không to, nhưng sắc lạnh và rõ ràng, như một cái tát thẳng vào mặt anh.

– Em tưởng anh yêu em... – Cô nói tiếp, giọng nghẹn lại. – Nhưng hóa ra, anh yêu cảm giác trả thù hơn là yêu em.

Trình Hạo nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ấy, lòng rối loạn.

– Không phải. Mọi chuyện không như em nghĩ.

– Không như em nghĩ? – Dư Mẫn lùi lại một bước. – Vậy thì rốt cuộc, anh muốn em tin điều gì?

Anh không có câu trả lời.

Cô quay đi, giọng khàn khàn:

– Em mệt rồi. Mệt vì cứ mãi phải gồng mình để không yêu anh nữa. Nhưng hình như... em vẫn chưa làm được.

Câu cuối cùng đó, cô không quay đầu lại. Nhưng nó khiến tim Trình Hạo như rơi xuống vực thẳm.


Sau đêm ấy, Dư Mẫn rút khỏi mọi sự kiện liên quan đến công ty. Cô trở về căn nhà nhỏ mà cha để lại – nơi đầy bụi và kỷ niệm.

Trên bàn gỗ cũ, cô tìm thấy một hộp gỗ khóa kín. Bên trong là hàng loạt những bản hợp đồng cũ – trong đó có một cái mang tên Trình gia.

Cô mở ra, đọc từng dòng. Mắt cô nhòe đi.

Hóa ra, năm đó, cha cô không hề hại cha Trình Hạo. Mà ngược lại… chính cha anh mới là người dùng mưu đồ lật đổ cổ phần Dư gia, khiến công ty nhà cô phá sản.

Lá thư cuối cùng bên dưới bản hợp đồng, là của cha cô, viết trước khi mất:

“Con gái, nếu một ngày con biết sự thật này, cha mong con vẫn đủ mạnh mẽ để lựa chọn yêu hay hận. Đừng để hận thù của người khác trở thành gông cùm của con.”


Dư Mẫn ngồi lặng rất lâu. Bàn tay cô run lên, nước mắt nhỏ từng giọt lên trang giấy cũ.

Hóa ra, người bị lừa… không phải chỉ mình cô.

Trình Hạo cũng vậy.

Họ đều là nạn nhân. Nhưng lại chọn sai cách để tìm công lý – bằng cách làm tổn thương nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.