Sau khi đọc lá thư, Dư Mẫn ngồi lặng rất lâu trước hiên nhà.
Trời Sài Gòn chiều muộn, gió lùa vào tóc, cuốn theo cả những mảnh ký ức đứt quãng. Bức thư của Trình Hạo khiến lòng cô rối như tơ vò. Nhưng trong lòng cô, vết đau năm xưa chưa từng lành hẳn.
Cô bước vào phòng cũ, mở ngăn tủ đáy sâu nhất. Bên dưới lớp quần áo gấp gọn là một chiếc hộp gỗ nhỏ – thứ cô đã không mở suốt 3 năm qua.
Chiếc hộp chứa đầy giấy tờ cũ, ảnh chụp, một chiếc nhẫn đơn – bằng bạc – mà năm ấy Trình Hạo lén nhét vào túi áo cô, sau đêm sinh nhật tuổi hai mươi.
Có cả một bức thư... chưa từng gửi.
Là của mẹ cô – viết tay, lấm lem nước mắt.
"Con gái à, nếu một ngày con phát hiện ra cha con từng sai… xin con đừng hận ông ấy. Ông ấy không đủ mạnh mẽ để chống lại quyền lực nhà họ Trình. Nhưng ông ấy đã cố bảo vệ con bằng cách duy nhất ông biết."
Dư Mẫn siết chặt bức thư. Mọi thứ… như những mảnh ghép bắt đầu tìm đúng vị trí. Cô không còn chắc chắn ai đúng ai sai nữa. Chỉ biết, lòng mình đang dậy sóng.
Hôm sau, cô quay lại công ty. Trong lúc đợi thang máy, một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước đến. Ánh mắt ông ta dừng trên cô một lúc lâu rồi khẽ lên tiếng:
– Cô là Dư Mẫn?
– Vâng… là tôi.
– Tôi là luật sư riêng của ông Trình Thành – cha của Trình Hạo. Tôi có một tài liệu… nghĩ rằng cô nên xem.
Trước sự ngỡ ngàng của cô, ông ta đưa ra một bản sao văn bản: Tờ di chúc thay đổi cuối cùng của ông Trình Thành, ghi ngày cách đây 6 tháng – trước khi ông ấy qua đời vì tai biến.
Trong bản di chúc, có một đoạn:
"Tôi thừa nhận, việc năm xưa vu oan cho Dư gia là do tôi thao túng. Vì ích kỷ và thù hằn cá nhân. Trình Hạo không biết gì. Nó là đứa trẻ trong sáng. Tôi đã hủy hoại tình yêu của nó bằng chính lòng đố kỵ của mình."
Dư Mẫn bàng hoàng.
Cô nhìn vào dấu mực tươi – chứng nhận hợp pháp. Không thể là giả.
Luật sư cúi đầu chào, nói một câu cuối:
– Cô Trình... à không, xin lỗi – Cô Dư, tôi nghĩ cậu Trình Hạo cũng không biết có bản di chúc này. Ông Trình để lại, nhưng dặn không được mở… nếu không có lý do đủ lớn.
Dư Mẫn cầm tờ giấy mà tay run lẩy bẩy.
Hóa ra... tất cả những tổn thương, hận thù, rời bỏ... đều là hậu quả của một âm mưu được toan tính bởi người cha cô từng tin tưởng. Và Trình Hạo – người mà cô căm ghét suốt ba năm, lại hoàn toàn không biết gì?
Buổi tối hôm đó, cô ngồi trước cửa nhà, với chiếc hộp gỗ mở toang.
Bên cạnh là cuốn nhật ký nhỏ năm nào – nơi từng ghi những dòng yêu thương đầu đời.
Trang cuối bị xé, cô vừa viết lại:
“Nếu anh là nạn nhân giống em, vậy thì... chúng ta có quyền yêu lại từ đầu không?”
Và lần đầu tiên sau 3 năm, cô chủ động nhắn tin cho Trình Hạo:
“Ngày mai, 7 giờ tối. Gặp nhau ở công viên Minh Khai. Em có chuyện muốn nói.”