cưỡng chế đánh dấu

Chương 17: Dừng lại kịp thời


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hiển nhiên Cố Lê chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, cô không quá thành thạo nên thi thoảng răng cô lại cọ vào da thịt Văn Bạc Tuy.

Nhưng cô không nhả ra mà lại dùng lưỡi chậm rãi liếm láp một lượt sau đó cố gắng nuốt cự vật đến tận sâu trong yết hầu.

Hai má Omega căng phồng lên, có lẽ vì cổ họng không thoải mái nên hốc mắt cô ửng đỏ ướt át, khi cô chớp mắt nước mắt còn dính lên lông mi.

Ngón tay trắng trẻo của cô khẽ xoa bóp túi con cháu bên dưới của anh. Cô gắng gượng nuốt nước bọt, một lượng lớn nước bọt ứa ra trong miệng bao bọc lấy anh khiến anh trở nên trơn trợt.

Văn Bạc Tuy vuốt ve vành tai cô, lần này chúng nó không đỏ như lần trước nhưng vẫn hơi ửng hồng.

“Cái miệng nhỏ thật biết liếm.” Rõ ràng cô liếm cực kỳ trúc trắc nhưng lại dễ dàng khơi gợi dục vọng của anh.

Cố Lê không nói được vì miệng cô đã bị anh lấp đầy, nước bọt tràn ra chảy dọc theo khóe môi và nhỏ xuống ghế sofa.

Liếm mút được một lát, cô bắt đầu di chuyển đầu.

Cô bắt chước động tác thọc vào rút ra của Alpha, từ chậm đến nhanh, kết hợp thêm cả động tác liếm mút. Ham muốn xuất tinh của Alpha vốn bị kìm nén từ lúc ở trên xe giờ khắc liền bị đẩy lên tới cực điểm.

Anh chê tốc độ thong thả của cô thế là một tay anh giữ gáy cô, còn eo anh phát lực va chạm vào cái miệng nhỏ của cô như giông tố bão táp.

“Ô ô…. Ô…”

Tốc độ ma sát nhanh đến nỗi môi Cố Lê trở nên nóng bừng và tê dại, cô chỉ có thể dựa vào bản năng để thả lỏng cơ thể càng nhiều càng tốt.

Tần suất hô hấp của cô cũng thay đổi theo, mỗi lần bị anh nghiền áp cô đều không thở nổi.

Cảm giác nhìn Omega từ trên cao xuống hoàn toàn thỏa mãn cảm giác khống chế và chiếm hữu của Alpha.

Trên người cô đều là hương vị pheromone của anh, khi tình nùng mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về cô cũng trở nên đậm hơn, không gian tràn ngập hương thơm, đậm đà như rượu.

Cảm giác muốn xuất tinh bị anh đè nén nãy giờ như đến giới hạn và chuẩn bị bùng nổ, anh giữ chặt cổ Cố Lê và lao tới mấy chục lượt. Sau đó anh đột nhiên ấn mạnh gáy cô và bắn vào miệng nhỏ của cô.

Mùi tanh nồng đặc trưng và mùi tuyết tùng của Văn Bạc Tuy tràn vào yết hầu cô từng đợt từng đợt một. Lúc anh rút ra, Cố Lê không nhịn được mà ho khan vài tiếng.

Văn Bạc Tuy vẫn cảm thấy không đủ. Không đợi cô phản ứng, anh đã ấn cơ thể cô nằm sấp xuống sô pha sau đó liếm mút tuyến thể đã nhô lên của cô.

Cơ thể Cố Lê mềm oặt nằm trên sô pha giống như lúc đang cao trào mà bị chạm vào nơi mẫn cảm nhất.

Môi lưỡi nóng bỏng của anh liếm láp tuyến thể đang không ngừng tỏa ra mùi hương pheromone đặc quánh của cô nhưng anh vẫn cảm thấy liếm thế nào cũng không đủ. Anh liên tục chà sát răng nanh ngứa ran của mình vào tuyến thể của cô.

Cảm giác tê dại và nguy hiểm đánh úp lại khiến Cố Lê cảm thấy thân thể mình càng ngày càng trượt khỏi đường ray. Bàn tay to lớn của Văn Bạc Tuy ấn chặt mông cô, ngón trỏ và ngón giữa của anh đồng thời cắm vào bên trong cô, lúc rút ra còn kéo theo một sợi tơ dài trong suốt.

Cự vật vừa mới bắn bây giờ đã đứng sừng sững hiên ngang, gân xanh uốn lượn quanh thân, đầu nấm đỏ bừng bóng loáng bởi ái dịch của cô. Đột nhiên anh lao nhanh và mạnh vào vùng đất nguyên thủy của Omega.

“A ——” Cố Lê hét lên một tiếng.

Anh không chỉ đâm vào trong cơ thể cô mà răng nanh của anh cũng cắm vào tuyến thể của cô cùng lúc.

Cảm giác đau đớn và căng trướng tập kích cô, không chỉ có vòng eo bị khống chế ngay cả phần cổ cô cũng không thể nhúc nhích.

Alpha cắn không sâu nhưng anh lại không ngừng đưa pheromone chỉ thuộc về riêng anh vào trong tuyến thể của cô. Khoái cảm ngập đầu đến từ bản năng nguyên thủy nhất trong gien làm Cố Lê bật khóc nức nở.

“Đại nhân…. A… Không được…hu hu…. sắp chết rồi…..”

Văn Bạc Tuy cũng sắp chết rồi, khoảnh khắc anh chiếm hữu nụ hoa non nớt và tuyến thể đầy dụ dỗ của cô toàn thân anh đã run lên vì sung sướng. Cảm giác thỏa mãn từ sâu thẳm trong anh trào dâng lên đến tận não bộ, anh hận không thể xuồng xã thêm chút nữa.

Anh muốn cắn sâu thêm chút nữa, anh muốn chen vào khoang sinh sản của cô, lấp đầy cô bằng giống loài của anh. Để cô chỉ có thể chấp nhận sự chiếm hữu và khống chế của anh.

Đúng lúc này lý trí của anh bất chợt quay về.

“A Lê, ngoan ~” anh thở dồn dập nói. Anh nhẹ nhàng xoay đầu cô lại còn anh thì nghiêng đầu nhìn cô, “Nào, vươn lưỡi ra giống như lúc ở trên xe vậy.”

Cô vừa vươn lưỡi ra Văn Bạc Tuy đã điên cuồng mút cắn lưỡi cô, thân dưới thì hung mãnh thúc vào trong cô như dã thú, mông cô lắc lư dao động tạo thành từng cơn sóng trắng xóa.

Omega dưới thân dường như bị làm đến mất khống chế, từng đợt thủy triều tuôn ra và bắn tung tóe khắp nơi.

Hạ thân cô co rút cao trào nhiều lần, đến cả ngón chân cô cũng cuộn tròn siết chặt.

Văn Bạc Tuy lại nhớ tới câu nói không cần đánh dấu vĩnh cửu của cô, lửa giận và dục hỏa đan xen cắn xé lý trí khiến anh gần như liều chết nhấp hông ở giữa hai chân cô.

Cuối cùng, sau hơn trăm lần tinh hoa nóng bỏng liền bắn vào bên trong nụ hoa mềm mại ướt nóng của cô.

Tiếng da thịt va chạm trong phòng cuối cùng cũng chấm dứt, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của cả hai người.

Văn Bạc Tuy một lần nữa ý thức được ý nghĩa của độ tương xứng 99%.

Anh không thể cự tuyệt thân thể cô, lần này khi dục vọng lên đến cực điểm, anh còn có thể kìm chế được, lần sau thì sao?

Nếu không có dụng cụ ngăn cản, có lẽ chính bản thân anh cũng không thể bảo đảm rằng lần tiếp theo anh có thể không đánh dấu vĩnh cửu cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×