“Như vậy có nghĩa là anh ta đã gặp Omega Cố Lê kia vào đêm hôm đó. Theo tôi điều tra, Cố Lê đã được sắp xếp đến Sở thu dưỡng Omega nhưng ngày hôm sau lại theo Tạ Bạc Tuy về nhà anh ta.”
Beta kia lấy ra một tấm ảnh mới, nếu Cố Lê có mặt ở đó thì chắc chắn cô đã nhận ra đây chính là nơi Văn Bạc Tuy dẫn cô đến ở.
“Toàn bộ tòa nhà này đều thuộc về đội cảnh vệ, trước mắt chúng ta chỉ biết Tạ Bạc Tuy ở một trong số những tầng trên cao, còn cụ thể là tầng nào thì không rõ.”
Lúc này, Alpha ngồi đối diện đột nhiên nhíu mày nói: “Cái gì cũng không biết vậy điều tra còn có ý nghĩa gì nữa.”
Alpha trung niên lại nghĩ khác, ông ta phất tay chặn ngang dáng vẻ tức giận của Alpha kia: “Thế này mới là đúng! Nếu anh ta là người của Văn công tước mà chúng ta lại có thể dễ dàng tra ra tư liệu của anh ta thì mới là lạ đấy.”
Loại người như anh ta có rất ít tài liệu trôi nổi ở bên ngoài như vậy mới đúng với thân phận của anh ta.
Nghe Alpha trung niên nói thế, đám người còn lại mới trầm tư suy nghĩ và cảm thấy có đạo lý. Dù sao khoảng cách không gian giữa bọn họ cũng tính bằng năm ánh sáng, cánh tay của bọn họ có dài cũng không thể vươn tới được địa bàn của Văn gia, chứ đừng nói đến chuyện tra ra tất cả tư liệu về anh ta.
Người đàn ông Beta kia lại càng thêm tự tin, tiếp tục nói: “Ngoài ra, trong lúc điều tra tôi phát hiện ra tên Alpha này cực kỳ nhạy bén. Có mấy lần tôi chưa kịp theo sau mà đã suýt bị phát hiện.”
Phải biết rằng, anh ta là người giỏi ẩn náu nhất trong toàn đội. Bởi vì anh ta là Beta nên bình thường anh ta có thể dễ dàng trà trộn vào trong đám đông. Với dung mạo bình thường, lúc anh ta không lên tiếng cảm giác tồn tại của anh ta cực kỳ thấp, hầu hết các Alpha đều sẽ không để ý đến một Beta quá mức tầm thường như anh ta.
Tạ Bạc Tuy thì khác, anh ta vô cùng cảnh giác.
“Ngoài ra, tôi còn nghe được một số tin đồn về Tạ Bạc Tuy. Nghe nói chỉ trong vòng một năm, anh ta đã từ một quân nhân bình thường trở thành đội trưởng đội cận vệ của Văn gia. Chuyện này có thật hay không thì tạm thời chưa rõ.” Beta kia nói tất cả những gì mình điều tra được cho mọi người nghe.
Lúc này Alpha vừa nãy lên tiếng chỉ trích anh ta liền nói: “Có lẽ tên Tạ Bạc Tuy này không muốn chịu trách nhiệm với Omega.”
Cuộc nói chuyện trong con hẻm nhỏ lần trước trừ một vài người không đi ra ngoài thì những người còn lại đều đã nghe thấy hết. Rõ ràng chuyện này không nằm trong phạm vị kết giao giữa Alpha và Omega bình thường.
“Đây là chuyện bình thường! Với thân phận hiện giờ của anh ta, người mà tương lai anh ta muốn kết hôn chắc chắn không phải là một Omega mất cha mất mẹ ở một tinh cầu xa xôi nào đó.” Một Alpha cấp thấp khác đang lật xem tư liệu về Cố Lê và đã thấy thân phận cô nhi của cô.
“Nếu tin đồn kia là thật, tên Alpha đó có thể leo lên đến vị trí hiện tại trong vòng một năm thì chắc hẳn là một kẻ giỏi về tâm kế và thủ đoạn.”
“Có giỏi về tâm kế thì cũng không tránh được việc anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Omega tên Cố Lê này trông cũng rất dễ mến. Dù sao cảm giác mới mẻ vẫn còn, lần trước không phải anh ta đã đồng ý sẽ đưa một ít hoa ráng sao cho Omega đó hay sao?”
Trong lúc nói chuyện, một vài Alpha khác không thể không thừa nhận rằng dáng vẻ nhút nhát yếu đuối không nơi nương tựa của Cố Lê gần như là dáng vẻ được Alpha ưa chuộng nhất hiện nay. Hơn nữa lần trước bọn họ đã được nghe thấy giọng nói của cô, tuy lúc ấy bọn họ không có tâm tư nào khác nhưng bọn họ phải thừa nhận rằng cô là một Omega quyến rũ. Chẳng trách Alpha tên Tạ Bạc Tuy kia lại vội vàng tóm về tay như thế.
“Được rồi.” Alpha trung niên thấy đề tài càng đi càng xa liền trầm giọng chen ngang cuộc thảo luận màu hồng phấn của bọn họ, “Cái chúng ta muốn là rời khỏi tinh cầu Viễn Hằng và quay trở về Hà Hoa Tinh chứ không phải chuyện Tạ Bạc Tuy và Cố Lê đến được với nhau.”
Sắc mặt của vài người hơi thay đổi nhưng bọn họ đều không nói gì thêm. Quả thật mối quan hệ giữa Tạ Bạc Tuy và Cố Lê là một bước đột phá nhưng không phải là trọng tâm vấn đề của bọn họ.
Cái bọn họ muốn là mạng sống, chứ không phải là một Omega.
“Nếu có thể biết được Tạ Bạc Tuy làm thế nào để đổi được hoa ráng sao, vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội.” Alpha trung niên nói, “Khôi Phong, anh hãy đi xác nhận xem tin anh ta chuyển đến đội cận vệ chỉ trong vòng một năm có phải là thật hay không. Không cần chính xác 100%, miễn là trên 60% thì vẫn đáng để chúng ta mạo hiểm.” Ông đưa ra quyết định cuối cùng.
Khôi Phong chính là Beta không có gì nổi bật kia, anh ta gật đầu nói: “Đã rõ.”
“Tôi có một dự cảm xấu, bây giờ thì chưa chắc nhưng muộn nhất là ba tháng sau chúng ta phải rời khỏi nơi này.” Alpha trung niên nhíu chặt chân mày, ngón tay gõ xuống bàn từng nhịp một.
Biểu cảm trên gương mặt mọi người lúc này đều trở nên khó coi, ai cũng biết Alpha trung niên đã từng thoát chết rất nhiều lần nhờ vào trực giác của mình.
Lần trước bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của ông ta đã là bảy tám năm về trước.