cưỡng chế đánh dấu

Chương 20: Ép cô vào tường


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong văn phòng rộng lớn sáng sủa hoàn toàn tương phản với căn hầm âm u không thấy ánh mặt trời, Văn Bạc Tuy đứng bên cửa sổ nhìn xuống phong cảnh ngoài cửa sổ từ trên cao.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt người đàn ông, đôi mắt xám trong trẻo như bầu trời quang đãng.

Dư lão đứng lặng yên bên cạnh, hôm nay Văn Bạc Tuy vẫn mặc bộ đồng phục của cảnh vệ. Với dáng người vai rộng eo thon dù chỉ là một bộ đồng phục bình thường nhưng khi mặc lên người anh vẫn mang lại một cảm giác cao quý khác thường.

“Thiếu gia, ngài hà tất phải đích thân tham gia vào chuyện này?” sau một khoảng im lặng, Dư lão vẫn không kìm chế được mà lên tiếng hỏi.

Theo ông, Văn Bạc Tuy làm như vậy là quá mức mạo hiểm. Mặc dù có rất nhiều chuyện do chính tay ông sắp xếp nhưng điều đó không ảnh hưởng đến suy nghĩ hiện tại của ông.

Văn Bạc Tuy chỉ liếc nhìn ông một cái. Tuổi tác của Dư lão ngày một lớn, cách thức xử lý công việc hiện giờ cũng chỉ mong chờ một chữ “ổn” nhưng những chuyện do ông thu xếp thì ông luôn làm hết chức trách.

“Chú Dư, phong cảnh khi đứng từ trên cao và khi đứng dưới thấp là hoàn toàn khác nhau.” Nếu đã quyết định thu hồi lại quyền lợi của Hà Hoa Tinh và Viễn Hằng Tinh thì đương nhiên Văn Bạc Tuy sẽ không lưu lại bất cứ một tai hoạ ngầm nào.

Ngay từ đầu anh đã phát hiện ra mối quan hệ lợi ích chồng chéo phức tạp giữa Hà Hoa Tinh và Viễn Hằng Tinh.

Mà cái anh thiếu đó chính là một cơ hội.

Một cơ hội để nhổ cỏ tận gốc, đồng thời cài cắm thế lực của mình vào để giành lại quyền kiểm soát.

Đây không phải là chuyện giết vài người là có thể giải quyết, anh không hứng thú với đám phản quân ô hợp của Viễn Hằng Tinh. Mục đích thật sự của anh là muốn tìm hiểu xem cách thức vận hành và cách thức kiếm lợi nhuận của Hà Hoa Tinh như thế nào.

“Tôi hiểu suy nghĩ của thiếu gia. Có điều để Cố Lê tham gia vào kế hoạch này có phải là quá mạo hiểm hay không?” Omega quá yếu ớt, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là cô có thể chết. Nếu Cố Lê chết thì ông biết phải đi đâu để tìm được một Omega có độ tương xứng đến 99% với Văn Bạc Tuy.

Văn Bạc Tuy quay lại bàn làm việc, cả người anh chìm vào trong bóng râm của các bức tường: “Nếu không làm thế thì cô ấy lấy thân phận gì để ở bên cạnh tôi?”

Hiện tại thân phận của cô rất tốt, vừa hợp lý lại vừa có lý do chính đáng ở bên cạnh anh.

Có đôi khi Văn Bạc Tuy cảm thấy mọi chuyện quá mức trùng hợp, thời gian phát sinh phản loạn, Cố Lê xuất hiện và mất trí nhớ. Tất cả giống như một chuỗi hạt đã được xâu chuỗi lại với nhau.

Vận mệnh dường như đã an bài, anh sẽ gặp được cô, một người hoàn toàn phù hợp với anh.

Đáy mắt anh trở nên sâu thẳm, Dư lão thấy ánh mắt của Văn Bạc Tuy liền biết anh sẽ không thay đổi quyết định.

Dư lão không khuyên nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Sức khỏe của ngài cũng rất quan trọng.”

Văn Bạc Tuy hiểu ẩn ý trong lời nói của ông, Cố Lê chính là đại diện cho sức khỏe của anh, Dư lão hy vọng anh phải chú ý đến sự an toàn của Cố Lê.

Chuyện này không cần Dư lão nói, Văn Bạc Tuy cũng hiểu.

Anh chưa từng nói với bất kỳ ai về ảnh hưởng của Cố Lê đối với anh cho nên bọn họ đương nhiên không biết trong lòng anh nghĩ gì nhưng anh không muốn giải thích.

Văn Bạc Tuy thản nhiên cầm lấy tư liệu trên bàn lên, trên đó là thông tin của Beta có tên là Khôi Phong, kẻ đã theo dõi anh nửa tháng nay, đồng thời anh không chút để ý đáp lời Dư lão: “Ừ.”

**

Phiên trực của cảnh vệ kết thúc lúc nửa đêm.

Văn Bạc Tuy trở thành đội trưởng đội cảnh vệ như một điều hiển nhiên. Dù anh đột ngột nhảy ra chen ngang cũng không có ai dám lên tiếng phê phán đơn giản chỉ vì anh là một Alpha cao cấp. Chưa kể với sức mạnh chiến đấu và sức mạnh tinh thần của một Alpha cao cấp anh có thể dễ dàng đứng vững gót chân và thuyết phục được tất cả mọi người.

Có người đang thong thả bước đi trên đường trở về, lỗ tai Văn Bạc Tuy khẽ nhúc nhích, khuôn mặt vô cảm của anh ẩn hiện dưới ánh trăng.

Tiếng bước chân hơi ngập ngừng có vẻ như vẫn còn đang do dự, phần lớn mồi câu đã được quăng ra bây giờ đã sắp đến lúc cá cắn câu.

Nhưng rõ ràng con cá đêm nay chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Văn Bạc Tuy không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng đến khu phòng ở. Cả chặng đường anh đều trầm tư cho đến khi đứng trước cửa nhà, anh cảm nhận được có người đang đứng tựa vào bức tường bên cạnh đằng sau cánh cửa.

Anh khẽ nhấc mí mắt lên nhìn vào cửa phòng, cảm biến quét qua mống mắt anh, rắc một tiếng cửa phòng mở ra.

Bên trong không bật đèn cả căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn từ hành lang hắt vào chiếu sáng một khoảng không gian trước cửa, chiếc bàn bằng hợp kim toả ra ánh sáng bạc vẫn có thể nhìn rõ trong bóng tối.

Lúc này người đứng cạnh cửa đã nín thở, anh thong thả tiến vào, sau đó đóng cửa lại như người kia mong muốn.

Một bóng đen đột nhiên nhào tới, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, hai bàn chân kiễng cao chỉ còn mũi chân chạm đất mới miễn cưỡng giữ được tư thế này.

Cánh tay rắn chắc của anh lập tức nâng đùi cô lên gác bên hông, sau đó ép cô vào tường.

“Đại nhân….”

“Ưm…”

Cô mới chỉ kịp thốt ra một tiếng, cằm cô đã bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt và nâng lên. Cô bị ép phải ngửa đầu để thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Alpha.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×