cưỡng chế đánh dấu

Chương 25: Sợ người khác nghe thấy tiếng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mãi cho đến khi môi lưỡi tê rần nụ hôn này mới kết thúc.

“Muốn bị * phải không?” Ở bên cạnh Cố Lê một thời gian, dục vọng trước nay luôn tự động kiềm chế của Văn Bạc Tuy đã dần biến chất.

Cố Lê ngượng ngùng liếm môi, hai mắt sáng lên, khuôn mặt ửng hồng như đánh phấn: “Muốn.”

Trên phương diện này cô thẳng thắn đến lạ, luôn không để bản thân phải chịu thiệt.

Cố Lê ngồi trên đùi anh có thể cảm nhận rõ dục vọng của anh đang dâng trào. Nếu lấy ra khỏi quần lót nó có thể khảm vào phần lõm giữa hai chân cô.

Trong trường bắn rộng lớn giống như chỉ còn hai người bọn họ.

Một Omega như cô quả thật là còn to gan hơn cả một Alpha như anh. Văn Bạc Tuy xoa xoa lông mày.

Nói xong câu đó, Cố Lê ngoan ngoãn chờ đợi sự phán quyết từ anh. Cô ngồi yên lặng trên đùi anh không dám cọ xát lung tung.

Văn Bạc Tuy bị Cố Lê quyến rũ cả ngày hôm nay vốn đã tích tụ cả một bụng lửa dục. Ngay khi đối mặt với gương mặt tươi cười của cô thì lý trí của anh đã chấp nhận lùi bước.

Hai mắt anh sâu thẳm như hồ nước lặng, tay anh vỗ nhẹ mông cô, giọng anh khàn khàn nói: “Cởi ra.”

Cố Lê từ trên người anh đứng dậy, khuôn mặt cô ửng đỏ cởi quần dài ra và đặt sang một cái ghế khác. Hiện tại cô chỉ mặc một chiếc quần lót ren màu trắng, khi ngón tay cô chạm lên mép quần lót bằng tơ lụa mềm mại, cô bất giác ngước lên nhìn Văn Bạc Tuy.

Khi chạm vào ánh mắt anh da đầu cô trở nên tê dại, bàn tay run run cởi nốt chiếc quần lót lộ ra vùng tam giác trắng nõn sạch sẽ gần như không có lông mu.

Văn Bạc Tuy đứng lên, anh cao hơn Cố Lê khoảng một cái đầu, đỉnh đầu Cố Lê mới chỉ đến cổ anh.

“Cởi xong thì cởi giúp anh.” Văn Bạc Tuy thản nhiên nói.

Cố Lê chỉ còn mặc một chiếc áo thun ngắn, cô tiến lại gần Văn Bạc Tuy và bắt đầu giúp anh cởi cúc quần. Văn Bạc Tuy tiện tay lấy một quả nho nhét vào trong đôi môi anh đào của cô.

Sau đó bàn tay to lớn của anh giữ chặt gáy cô, đầu anh cúi xuống hôn lên môi cô. Anh cuốn lấy lưỡi cô, quả nho ở giữa bị ép thành nước ngay trong khoang miệng cô. Anh liên tục hút lấy mật dịch ngọt ngào trong miệng cô cho đến khi không còn cảm nhận được vị ngọt của quả nho anh mới chịu buông ra.

Lúc này, Cố Lê đã cởi quần anh.

Bàn tay mềm mại không xương của cô nắm lấy cự vật của anh và trượt lên xuống theo chiều dài nó. Cô ngửa đầu thừa nhận nụ hôn của anh nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.

Con quái thú khổng lồ dữ tợn đến nỗi một tay cô không thể nắm được trọn vẹn, đầu nấm đỏ sẫm to như trứng ngỗng ngẩng cao đầu giống như chào hỏi cô. Bên trên còn chảy ra dịch nhầy trong suốt dính lên lòng bàn tay cô và khi tay cô đảo qua đảo lại thì toàn thân anh đã trở nên bóng loáng.

“Quỳ lên ghế đi.” Dù là trường bắn thì cũng chỉ là nơi để mọi người nghỉ ngơi và vui chơi nên bên trong bãi bắn còn đặt vài cái ghế mềm và một cái bàn.

Trên bàn còn bày chút trái cây và đồ ăn vặt, còn lại không có đồ gì là dư thừa.

Cũng chỉ có chiếc ghế da này là trải một tấm đệm mềm.

Cố Lê vừa quỳ xuống, cự vật của Văn Bạc Tuy đã đập vào mông cô.

Âm thanh va chạm cực kỳ nhỏ, chỉ pặc một tiếng rồi thôi. Thế nhưng mà Cố Lê lại cảm thấy hạ thân mình vô thức chảy ra ái dịch.

Văn Bạc Tuy dùng ngón tay chạm vào hạ thân cô để xác nhận xem cô đã thật sự nghỉ ngơi đủ. Lúc này anh mới chọc đầu nấm vào khe thịt non mềm của cô mấy cái, ái dịch của cô lập tức chảy xuôi xuống làm ướt phần đầu nấm.

Tay anh giữ lấy hông cô sau đó là một cú thúc mạnh mẽ.

Lợi kiếm nhập vỏ phát ra một tiếng vang trầm đục.

“Á….. ưm…”

Cố Lê không nhịn được thở dài một tiếng đầy thoả mãn, cảm giác hư không đã được anh lấp đầy.

Vốn dĩ hai tay cô đang bám chặt vào lưng ghế, Văn Bạc Tuy lại nắm lấy cổ tay cô kéo ra sau như nắm dây cương. Cơ thể cô bị ép cong thành hình dây cung lúc kéo căng.

“A a…. sâu quá… Bạc Tuy… A….”

Tư thế này vốn dĩ đã rất sâu rồi nhưng Văn Bạc Tuy lại thúc mạnh hơn sâu hơn.

Điểm tựa duy nhất của Cố Lê hiện giờ chỉ còn hai đầu gối, mỗi lần Văn Bạc Tuy nhấp hông cô liền có cảm giác lung lay sắp ngã. Cảm giác ham muốn và kích thích chồng chèo lên nhau làm đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng va chạm xác thịt đầy ái muội.

Cô cảm giác nhuỵ hoa bị làm đến nát nhừ, ái dịch không ngừng chảy ra tẩm ướt cả hai người.

Bọn họ đã làm rất nhiều lần nhưng cô vẫn còn chặt khít và ướt át đến như thế, thậm chí từng thớ thịt bên trong vách tường đều giống như giác hút liếm mút cán gậy của anh.

“A Lê có thích anh làm thế này với em không?” Văn Bạc Tuy nhìn chằm chằm vào hai cánh môi ngày càng đỏ rực theo từng cú va chạm của anh, mỗi lần anh rút ra đâm vào đều có thể nhìn thấy rõ. Cự vật cương cứng ướt sũng kéo ra vô số ái dịch trong suốt, ngay cả vùng rừng rậm đen nhánh của anh cũng bị thấm ướt dính sát vào da thịt.

Cố Lê nức nở rên rỉ, “Thích… A… Thích đại nhân….. căng quá…. A ha…..”

Văn Bạc Tuy siết chặt cổ tay cô, gia tăng tốc độ vận động pít tông: “A Lê kêu to lên một chút để tất cả mọi người đều nghe thấy anh đang chơi em. Để bọn họ biết A Lê của chúng ta thích anh nhất, có được không?”

Tiếng rên rỉ của Cố Lê đột nhiên trở nên nhỏ hơn, cô hoảng sợ khi hình dung ra cảnh tượng Văn Bạc Tuy vừa nói.

Âm thanh nức nở yếu ớt nhỏ bé do bị kìm nén càng khiến bầu không khí thêm khiêu gợi sắc tình. Giống như dục vọng bị bắt phải ép xuống, tiếng rên rỉ chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Cô căng thẳng làm các cơ thịt bên trong co rút siết chặt, anh bị kẹp đến phát đau, tình trạng này rất giống lúc cô sắp cao trào.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×