cưỡng chế đánh dấu

Chương 9: Cận kề ranh giới mất khống chế


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhũ hoa phập phồng trước ngực đột nhiên bị Văn Bạc Tuy cắn một cái, cô cảm thấy vừa bối rối lại vừa bất lực.

Cảm giác vừa kỳ lạ lại vừa thoải mái.

Khoái cảm tập trung ở đầu vú làm hai má Cố Lê ửng đỏ.

“Ướt.” Rõ ràng giọng nói trầm thấp của anh chỉ trần thuật lại sự khác thường của cơ thể mà cô đã nhận ra nhưng Cố Lê lại xấu hổ che mặt.

“Xin lỗi…. Ư… A a…” Cảm xúc đầu vú bị mút đến tê dại làm hốc mắt cô tràn đầy hốt hoảng.

Ngón tay Văn Bạc Tuy lần theo khe thịt thăm dò vào trong.

Vách tường ướt nóng lập tức co rút mút chặt đốt ngón tay anh, nó hẹp đến mức Văn Bạc Tuy phải hoài nghi cô có thể tiếp nhận được anh hay không?

Ngón tay anh vừa chen vào đã có thể cảm nhận được từng đợt ái dịch tràn ra theo từng lần anh khuấy động.

Thân thể của cô đã sẵn sàng và thèm khát trái ngược hoàn toàn với vẻ thẹn thùng bên ngoài của cô.

Văn Bạc Tuy nhét thêm một ngón tay vào trong.

Cố Lê gần như quỳ không vững, nửa người trên đều ngả vào người anh. Cô phải cắn môi để không phát ra tiếng nức nở.

Khuôn mặt Văn Bạc Tuy bị đè ép bởi ngực cô, chóp mũi hắn thoang thoảng mùi hương của sữa.

Anh kéo khóa váy đến tận cùng, chiếc váy trên người Cố Lê cuối cùng cũng rơi xuống lộ ra cơ thể trắng mịn của cô.

Tay anh không ngừng lại tiếp tục kéo nốt chiếc quần nhỏ trên mông cô xuống, lớp che đậy cuối cùng đã hoàn toàn bị cởi bỏ.

Trong mắt Văn Bạc Tuy là thân thể trắng nõn, nhỏ xinh của cô.

Đột nhiên Văn Bạc Tuy ôm eo cô đứng lên, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng nhấc bổng Cố Lê lên và đặt cô ngồi ở góc bàn.

Trên bàn còn bày đầy các loại văn kiện, Cố Lê nơm nớp lo sợ thậm chí còn không dám chạm vào nơi không cần thiết.

Cơn giận của Văn Bạc Tuy đột nhiên dịu lại, cô chẳng qua chỉ là một Omega nhút nhát lại còn mất trí nhớ, anh so đo với cô làm gì.

Văn Bạc Tuy nâng lên mặt Cố Lê lên, thân thể từ từ hạ xuống, mùi hương tuyết tùng trên người anh len lỏi vào mũi cô. Cô cảm thấy vui mừng, khoé môi khẽ nhếch lên, ánh mắt chăm chú nhìn đôi môi mỏng của anh từ từ hạ thấp xuống.

Anh không chút khách khí cướp đoạt không khí trong miệng cô. Cố Lê phải chống tay ra sau gắng gượng lắm mới không bị ngửa về sau.

“Ưm ưm….”

Cho đến khi hút hết chút không khí cuối cùng trong miệng Cố Lê, Văn Bạc Tuy mới buông môi lưỡi cô ra, kéo theo một sợi chỉ bạc dài cong xuống như hình miệng cười.

Văn Bạc Tuy cởi quần áo ném lên ghế.

Ánh mắt Cố Lê đã trở nên mơ hồ.

Bỏ đi lớp quần áo, dáng người tuyệt mỹ của anh lộ ra trọn vẹn. Thân trên không có gì che lấp, thân dưới chỉ còn lại chiếc quần treo lỏng lẻo bên hông giống như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Tấm lưng trần trụi gồ lên từng khối cơ bắp rắc chắc mạnh mẽ, vai rộng eo thon, các khối cơ bắp linh hoạt rõ ràng, cơ thể trải qua nhiều năm rèn luyện của anh tràn đầy sức mạnh và nam tính.

Trong lúc cô còn đang ngây người, thân thể cô lại bị anh đè xuống một lần nữa. Cánh tay Văn Bạc Tuy vòng lấy bắp đùi Cố Lê nhẹ nhàng kéo một cái để cô nằm ngửa trên bàn, hai chân cô bị anh nâng trên khuỷu tay.

Tư thế này có thể nhìn thấy rõ ràng đoá hồng đỏ rực trong khe suối.

Lông mao thưa thớt, làn da trắng mịn như màn thầu, đoá hồng rực rỡ được giấu trong khe hở khép chặt. Anh chỉ cần chạm nhẹ ngón tay là có thể nhìn thấy ái dịch trong suốt chảy ra ngoài.

Có điều khe hở vừa được ngón tay anh khai phá ra chẳng mấy chốc đã bị cơn co rút kéo vách tường hai bên khép chặt lại.

Lúc này “dã thú” hung mãnh đã chẳng còn nhẫn nại, ái dịch của cô đã giúp anh vừa đủ ướt, anh tiến vào mảnh đất, nơi chưa ai đặt chân đến từng chút từng chút một.

“A ——”

Cố Lê lập tức hét lên, hơi thở trở nên gấp gáp: “Đau… quá…”

Cơ thể cô giống như bị một thanh kiếm sắc chém làm đôi, nơi vốn hư không nay bị lấp đầy chặt chẽ, bên dưới như sắp nứt ra.

Thật chặt.

Không gian chật hẹp và nóng bỏng không ngừng liếm mút vuốt ve khiến anh khẽ rên lên vì sung sướng. Văn Bạc Tuy chỉ rút ra một đoạn đã nghe thấy tiếng thở gấp liên tục của Cố Lê.

“A.. ha ha….”

Xương cùng tê dại, từng lỗ chân lông trên người đều như được mở ra.

Cố Lê khó có thể hình dung được cảm giác của mình lúc này, khi anh chậm rãi xâm chiếm cô lần nữa cô đã nức nở không chịu nổi.

“Trướng…. đừng…. ha ha…. Nóng quá…”

Gáy cô nóng bưng lên như phát sốt, hai mắt Cố Lê đẫm lệ nhìn Văn Bạc Tuy.

Văn Bạc Tuy hạ người xuống, ngay lập tức hai cánh tay trắng mềm như cành liễu chủ động quấn lên cổ anh như muốn anh dỗ dành.

Cô vừa khóc vừa rên rỉ: “Gáy…. khó chịu… A ha…. đừng… hu hu….”

Mặt cô đỏ rực như say rượu, tiếng ê a nũng nịu yêu kiều, khát vọng đánh dấu trong anh tăng cao đến mức răng nanh nhô cả ra.

Văn Bạc Tuy giữ lấy cổ Cố Lê, bàn tay to lớn nhẹ nhàng khống chế được cổ cô, cần cổ mảnh khảnh giống như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, răng nanh kề sát gáy cô, khoảng cách càng gần hương thơm tươi mát càng nồng.

Pheromone đậm đặc bao phủ lấy hai người, tay Cố Lê ôm chặt lấy lưng Văn Bạc Tuy, mười đầu ngón tay ấn chặt vào lưng anh đến mức các đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Tại sao…tại sao cô lại cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ.

Hạ thân cô chịu đựng từng cú nhấp của anh, tay cô lại ôm chặt lấy anh như người chết đuối vớ được cọc gỗ không chịu buông tay.

Cần cổ trắng nõn của cô đã có vài dấu răng màu đỏ tươi, Cố Lê đau đến bật khóc, nước mắt như hạt châu rơi xuống.

Toàn thân người đàn ông đều là mùi hương của Cố Lê, điều này làm anh càng thêm điên cuồng. Ham muốn chiếm hữu tự nhiên có sẵn trong gien trỗi dậy, Văn Bạc Tuy đột nhiên rút ra, lật người Cố Lê lại.

Lòng bàn tay đỡ lấy trán cô, mái tóc xoăn dài của cô bị đẩy sang một bên để lộ ra da thịt trắng ngần đăng sau gáy, trên đó có một chỗ hơi nhô lên.

Cảm giác nguy hiểm truyền lên não còn nhanh hơn dục vọng một bước.

Toàn thân Cố Lê đột nhiên nổi da gà, cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, hai cái răng nanh mà cô vừa sợ hãi vừa chờ mong đã xuyên qua tuyến thể cắm sâu vào trong.

Pheromone chỉ thuộc về Alpha lập tức trào ra, hương tuyết tùng đậm gấp mấy chục lần len lỏi vào mọi ngóc ngách thân thể cô.

Omega run rẩy kháng cự nhưng bị Alpha trấn áp một cách vô tình.

Cơn sóng tình nóng bỏng tràn ra khắp người cô hình thành một cái kén bao chặt pheromone chỉ thuộc về Omega lại với nhau.

Văn Bạc Tuy nhấc người lên khỏi Cố Lê, bàn tay chầm chậm trượt theo xương sống đến eo cô và nhấc mông cô lên. Anh điều chỉnh lại tư thế từ từ chìm sâu vào nơi ướt át nóng bỏng của cô, sau đó là cuồng phong bão táp.

Không thể chống cự cũng chẳng có sức để kháng cự.

Thân hình nhỏ nhắn của cô đối lập hoàn toàn với thân hình cao lớn của Alpha.

Lúc này chỉ có mũi chân của cô là còn có thể miễn cưỡng chạm tới mặt đất, đôi chân thon dài của cô đung đưa lắc lư theo từng cú va chạm của anh. Thân thể mềm mại của cô bị đè chặt nơi góc bàn, làn da trắng mịn gần như dính chặt lên mặt bàn.

Chỉ thiếu một chút thôi, sâu thêm một chút.

Thì không còn là đánh dấu tạm thời nữa.

Đôi mắt Văn Bạc Tuy hằn rõ từng tơ máu, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt hông Cố Lê, bên tai anh chỉ còn lại tiếng rên rỉ khóc lóc của cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×