Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 49: Chương 49


trước sau

Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 49: Ánh mắt.

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm

Lô Tuấn nghe Diệp Không nói vậy cũng không đẩy lại nữa, sau khi nói lời cảm tạ mới để bạc vào trong người.

Lúc này Diệp Không mới cười nói:

- Lô đại ca, hiện tại ngươi có thể nói ra mục đích đến đây của ngươi chứ?

Rất hiển nhiên, đến trả lại bạc không phải mục đích chủ yếu của Lô Tuấn. Mưa lớn như vậy, buổi sáng ngày mai đến cũng được, đêm khuya đội mưa đến đây nhất định là có đại sự.

- Bát thiếu gia quả nhiên anh minh hơn người, ta còn chưa nói người đã biết là có việc, tiểu nhân bội phục.

Lô Tuấn nịnh hót nói.

Diệp Không cười nhạt, lại nói:

- Ta còn biết ngươi tìm đến ta nhất định có liên quan tới mấy người buổi chiều theo dõi ta, có phải đám người của bang phái các ngươi tới tìm hỏi thân phận của ta?

Lô Tuấn lúc này mới thực sự giật mình, vừa rồi hắn cũng chỉ có nịnh hót mà thôi, ai biết được đối phương không ngờ suy đoán mọi chuyện không sai chút nào.

- Bát thiếu gia quả nhiên thần cơ diệu toán, trí tuệ hơn người, tiểu nhân bội phục!

Lô Tuấn trịnh trọng ôm quyền nói.

Diệp Không cũng không khiêm tốn, gật đầu tiếp tục nói.

- Lô đại ca đêm khuya tới chơi, tất là có đại sự muốn nói, theo lý thuyết mà nói, Lô đại ca nhất định sẽ nói cho bọn họ biết thân phận của ta, bọn họ cũng không dám đến tìm ta gây phiền toái. Vậy còn có chuyện gì khẩn cấp đây?

Lô Tuấn đã bội phục sát đất, nói:

- Bát thiếu gia quả là một điểm cũng không nói sai, buổi chiều có người của Chấp pháp đường bản bang tới hỏi thân phận thiếu gia, tiểu nhân cũng không có giấu diếm nói thẳng cho họ biết. Người của chấp pháp đường vừa nghe tới Bát thiếu gia Diệp phủ, đương nhiên không dám nhiều lời, liền mau chóng rời đi, chỉ là...

Ánh mắt Diệp Không ngưng trọng, chờ hắn tiếp tục nói.

Lô Tuấn nhìn trái nhìn phải rồi thấp giọng nói.

- Ai biết được lúc chạng vạng tối, Đường chủ Chấp pháp đường tự mình mang theo mười một cao thủ tới nhà ta mai phục, chờ đến khi Bát thiếu gia tới nhà ta xem ngọc rồi hạ sát thủ, cũng mai hôm nay đột nhiên trời mưa, không thì Bát thiếu gia ngài đã trúng mai phục.

Diệp Không nghe xong, trong lòng cả kinh. Hiển nhiên những người này đã biết thân phận của mình nên chuẩn bị quên đi, thế nhưng đột ngột lại có biến cố, nguyên nhân gì khiến cho bọn họ dám thay đổi chủ ý, ám sát Bát thiếu gia Diệp gia?

- Bọn họ và ngươi nói những gì?

- Bọn họ ... Nói rất khó nghe...

- Cứ nói đi đừng ngại.

- Bọn họ nói người là một kẻ ngu si, cũng không luyện võ qua, ở Diệp gia cũng không đáng một xu, coi như là người đã chết, cho dù chết cũng không có người quản.

Diệp Không nhất thời minh bạch, bọn họ có cơ sở ngầm. Ban đầu họ đã chuẩn bị buông xuôi, thế nhưng sau khi nhận được thông báo của cơ sở ngầm này, lại bắt đầu có tâm báo thù.

Mặc kệ là như thế nào, bản thân hắn cũng là người Diệp gia, cũng là mặt mũi của quan phủ, đảm lượng của bọn họ thật là lớn.

Lô Tuấn tiếp tục nói:

- Khi bắt đầu mưa nhỏ, bọn người Lệ đường chủ còn hi vọng trời mưa tạnh, chỉ là sau này càng mưa càng lớn, bọn họ mới rời đi, tiểu nhân một mực đợi cho đến khi xác định không có ai giám thị lúc này mới tới thông báo cho Bát thiếu gia.

Diệp Không gật đầu, nhìn hán tử nhiệt huyết này, lần đầu tiên tại Thương Nam đại lục tàn khối này cảm giác được làm việc thiện được báo đáp, xem ra mặc kệ là ở địa phương gì, chỉ cần có người đều có kẻ thiện và hạt giống chính nghĩa.

Đột nhiên, từ trước khi có người đi theo bản thân mình, Lô Tuấn cũng không có nhắc nhở, mà lần này có thể mạo hiểm sinh mệnh đến cảnh tỉnh mình, hiển nhiên cũng không chỉ là thiện tâm.

Diệp Không cười cười, ngẩng đầu nhìn Lô Tuấn, hỏi:

- Lô đại ca mạo hiểm đến nói cho ta biết, nhất định đoán chắc bọn họ không phải là đối thủ của ta sao?

Lô Tuấn nhanh chóng quỳ xuống, hoảng hốt nhưng sắc mặt không đổi, ôm quyền nói:

- Bát thiếu gia, ta rất cảm kích ngươi xuất tiền tương trọ Lô gia chúng ta, chỉ là cũng chỉ cần cảm kích thôi, nếu thực sự Bát thiếu gia không có năng lực tự bảo vệ mình, tiểu nhân cũng sẽ không liều chết mà đến báo tin.

Diệp Không nhìn Lô Tuấn, hỏi:

- Người khác trượng nghĩa tương trợ, mà ngươi lại không cảm kích, nhìn ân nhân đi vào tử lộ, lương tâm của ngươi ở đâu.

Tức thì trong mắt Lô Tuấn hiện lên sự hổ thẹn, chỉ là lập tức lại ngẩng đầu lên nói:

- Tiểu nhân tuy rằng không phải kẻ thiện lương gì, thế nhưng cũng biết đúng sai! Cũng biết hổ thẹn. Thế nhưng trong nhà tiểu nhân còn mẹ già, tiểu muội, nếu ân nhân xảy ra việc gì, vậy cũng chỉ có thể trách hắn. Làm việc thiện không phải người nào cũng làm được.

Tại Thương Nam đại lục tàn khối này, thiện lương, chính nghĩa, từ bi, lấy giúp người làm niềm vui... Những thứ này căn bản không tồn tại. Nếu như ngươi có thực lực, vậy ngươi làm được rồi, nếu như ngươi không có thực lực lại muốn tương trợ kẻ khác, vậy sẽ mang đến phiền phức vô tận. Đây chính là nguyên tắc của Thương Nam đại lục.

Chỉ là Diệp Không cũng không trách Lô Tuấn, người ta làm như thế cũng không tồi, ngược lại hắn còn có cái nhìn mới về Lô Tuấn, tiểu tử này không những hiểu lý lẽ, phẩm đức cũng không tồi, hơn nữa trong thô có tinh tế, ánh mắt nhạy bén, về lâu dài, chính là một nhân tài.

- Vậy ngươi nhìn ra ta nhất định sẽ thắng lợi.

Diệp Không có chút hứng thú hỏi.

Lô Tuấn nói:

- Nghe bọn hắn nói, Bát thiếu gia là một kẻ ngu si, nhưng tiểu nhân biết, Bát thiếu gia tâm tư kín đáo, còn có, bọn họ nói người chưa từng luyện qua võ công, vậy thì làm sao có thể đánh chết sáu người? Bọn họ còn nói người tại Diệp gia không bằng một hạ nhân, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy người khác cung kính với người hiển nhiên tin tức của bọn họ có sai sót, cho nên bọ mới thất bại!

- Tốt!

Diệp Không không nhịn được mà tán dương một tiếng, nâng Lô Tuấn dậy, cười nói:

- Sau đó là đi theo ta sao? Có nghĩ là muốn làm bang chủ không?

- Làm... Bang chủ?
Lô Tuấn cho rằng mình đã nghe lầm.

Kỳ thực Diệp Không cũng muốn phát dương quang đại nghề nghiệp cũ, ở dị giới tổ chức một xã đoàn, thu thập một chút tin tức, hơn nữa bản thân cũng có chút thu nhập, có đường lui, cho dù bản thân mình không ở đây, lão nương cũng có người chiếu cố.

Chỉ là, hiện tại hắn mới bắt đầu tu luyện, mọi thứ chỉ còn ở trong đầu, hiện tại thấy một người tài như Lô Tuấn không nhịn được mà nói ra.

Lô Tuấn nghe Diệp Không nói xong, ngẫm lại, lắc đầu nói:

- Tuy rằng nhân tâm bang chúng không ổn định, thế nhưng muốn phản bang chủ Phạm Cửu Long thì không có ai dám.

Diệp Không lại nói:

- Phạm Cửu Long? Ta sẽ cho hắn chết.

- Kẻ chân chính lợi hại chính là đệ đệ của hắn, võ công vô cùng cao.

- Võ công cao?

Diệp Không hừ một tiếng, hắn hiện giờ có phù chú trợ uy, võ công cao tới đâu cũng không thành vấn đề và hơn thế nữa có thực lực nên hắn càng to gan thêm.

- Nếu như thực sự có thể giết chết được huynh đệ Phạm gia, việc này nhất định có thể thành.

Lô Tuấn cúi đầu suy tư một hồi rồi mới nói.

- Tốt, vậy từ ngày mai ngươi bắt đầu chú ý hành tung của Phạm Cửu Long cho ta.
- Rõ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!