Ánh nắng chiều rọi qua khung cửa sổ rộng lớn của phòng tiệc, nhuộm vàng lớp voan trắng tinh khôi của cô dâu. Âm nhạc du dương của đàn violin vang vọng, nhưng đối với Lâm Khánh Huyền, nó chỉ là một bản nhạc nền lạnh lẽo cho vở kịch mà cô buộc phải đóng vai chính.
Cô đứng bên cạnh chú rể, Trần Gia Minh, người anh cả của gia tộc Trần. Anh cao lớn, điển trai, nhưng đôi mắt anh chỉ có sự điềm tĩnh vô tận của một nhà kinh doanh, không hề có chút ánh lửa của người đàn ông trong ngày cưới. Hôn nhân của họ là một giao dịch hoàn hảo: liên minh giữa hai tập đoàn lớn, sự ổn định cho cả hai gia đình. Tình yêu? Nó là một thứ xa xỉ không cần thiết trong hợp đồng này.
Khánh Huyền mỉm cười, nụ cười được luyện tập kỹ lưỡng, nhưng sâu thẳm, tim cô là một vùng băng giá. Cô vừa kết thúc màn chào hỏi khách khứa theo nghi thức, và khi cô liếc nhìn ra hàng ghế dự tiệc phía dưới, nụ cười của cô cứng lại.
Anh ta ở đó. Trần Gia Huy, em trai Gia Minh.
Anh ngồi ở một góc khuất, không phải vị trí danh dự dành cho em trai chú rể, như thể anh muốn hòa mình vào bóng tối. Áo vest đen của anh hoàn hảo, nhưng ánh mắt anh lại là thứ khiến mọi thứ xung quanh trở nên méo mó. Nó không phải là ánh mắt chúc phúc hay niềm vui của một người thân, mà là một sự kết hợp khủng khiếp giữa đau đớn, giận dữ và một khao khát cấm đoán.
Trần Gia Huy. Ngay từ cái tên đã gợi lên sự nổi loạn. Anh trái ngược hoàn toàn với người anh điềm tĩnh, khuôn phép của mình. Gia Huy mang vẻ hoang dã, tự do, một nghệ sĩ nhiếp ảnh tài năng đã từ chối chiếc ghế quyền lực trong công ty để theo đuổi đam mê. Chính sự đối lập ấy đã từng thu hút Khánh Huyền một cách mãnh liệt vào ba năm trước, khi họ gặp nhau trong một triển lãm nghệ thuật.
Họ đã có một đoạn tình cảm bí mật, ngắn ngủi như tia chớp, nhưng đủ để khắc sâu vào tâm hồn cô. Nó kết thúc ngay khi cô nhận ra, định mệnh của mình đã được sắp đặt để trở thành "chị dâu" của anh.
Giờ đây, Gia Huy nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như xuyên thấu qua lớp trang điểm và voan cưới. Trong khoảnh khắc ấy, Khánh Huyền cảm thấy không phải cô đang đứng cạnh chồng mình, mà là đang đứng trần trụi dưới sự phán xét đau đớn của người đàn ông cô đã từng yêu.
Cô vội vàng quay mặt đi, hơi thở dường như bị bóp nghẹt. Cô nắm chặt tay Gia Minh.
“Em sao thế?” Gia Minh hỏi khẽ, giọng nói lạnh lùng, gần như máy móc. “Tay em run.”
“Không có gì,” Khánh Huyền đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Chỉ là hơi hồi hộp thôi, Minh.”
Gia Minh gật đầu, không hề liếc nhìn cô hay theo dõi ánh mắt cô đã hướng về đâu. Anh chỉ đơn thuần kiểm tra cô như kiểm tra một món hàng quan trọng.
Bên dưới, Gia Huy đứng dậy. Anh không nói một lời chúc mừng, không uống một ly rượu. Anh chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng tiệc, từng bước chân như giẫm nát không khí xung quanh.
Khánh Huyền dõi theo bóng lưng anh cho đến khi cánh cửa đóng lại. Tim cô thắt lại. Cô biết, cuộc hôn nhân này sẽ không chỉ có ba người họ. Nó còn có bóng ma của những cảm xúc chưa bao giờ được giải quyết, một sợi dây cấm kỵ đã bị cắt đứt nhưng vẫn còn vương vấn.
Đêm tân hôn. Căn phòng cưới được trang trí xa hoa, với nến thơm và những cánh hoa hồng rải trên ga giường lụa trắng. Căn phòng đẹp như trong cổ tích, nhưng lại thiếu vắng linh hồn.
Khánh Huyền ngồi trước bàn trang điểm, tháo chiếc vương miện nặng nề. Mọi động tác đều chậm chạp. Cô nghe tiếng Gia Minh bước ra từ phòng tắm, quấn quanh người chiếc khăn tắm màu trắng.
“Em có thể đi tắm trước đi,” anh nói, giọng đều đều.
“Vâng.”
Khánh Huyền đứng dậy, lúng túng nhìn chồng. Cô biết đêm nay phải xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể cô hoàn toàn phản đối.
Gia Minh thấy sự căng thẳng của cô. Anh thở dài, một cái thở dài mệt mỏi, không phải của một người đàn ông khao khát vợ.
“Không cần phải căng thẳng quá, Huyền,” anh nói, lấy một chiếc áo choàng tắm khác từ tủ. “Anh biết cuộc hôn nhân này không phải vì tình yêu. Anh tôn trọng em. Nếu em chưa sẵn sàng, chúng ta có thể từ từ. Em mệt rồi.”
Khánh Huyền ngạc nhiên. Cô đã chuẩn bị tinh thần để chống cự hoặc chấp nhận, nhưng không phải sự thờ ơ này.
“Anh… Anh không sao chứ?” cô hỏi.
“Anh bận việc. Sáng mai anh phải bay sang Thượng Hải,” anh nói, tránh ánh mắt cô. “Anh sẽ ngủ ở phòng làm việc.”
Nói rồi, Gia Minh mặc chiếc áo choàng và cầm theo gối. Anh bước đến cửa, rồi dừng lại.
“Anh xin lỗi. Em cứ nghỉ ngơi đi. Căn nhà này là của em. Mọi thứ là của em. Hãy cứ sống thoải mái.”
Gia Minh rời đi, để lại Khánh Huyền một mình trong căn phòng tân hôn rực rỡ và trống rỗng. Lòng cô không cảm thấy nhẹ nhõm, mà là sự cô đơn sâu sắc hơn. Cô nhận ra, mình đã kết hôn với một người đàn ông xem cô như một đối tác kinh doanh hơn là một người vợ.
Nửa đêm. Khánh Huyền không tài nào ngủ được. Cô lang thang xuống bếp, uống một ly nước lạnh. Căn biệt thự rộng lớn, im ắng như một lăng mộ.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt ngang sự tĩnh lặng. Đó là một số lạ.
Cô ngần ngừ bắt máy.
“Alo?”
Giọng nói bên kia đầu dây trầm thấp, khàn khàn, như thể người đó đã đứng dưới mưa lạnh hàng giờ.
“Đêm tân hôn của ‘chị dâu’ thế nào?”
Tim Khánh Huyền đập mạnh. Cô nhận ra giọng nói đó ngay lập tức, dù nó đầy vẻ mệt mỏi và chua chát.
“Gia Huy! Sao anh lại gọi cho tôi?” Cô hạ giọng hết mức có thể.
“Anh không gọi cho ‘chị dâu’,” Gia Huy nói, giọng anh đầy vẻ thách thức. “Anh gọi cho Lâm Khánh Huyền. Người phụ nữ mà em trai anh đã bỏ lỡ.”
“Anh say rồi,” cô thì thầm. “Anh đừng làm loạn nữa. Nếu Gia Minh biết được…”
“Biết được gì? Anh trai em đã bỏ mặc em ngay trong đêm tân hôn,” anh nhếch mép, dù cô không thể nhìn thấy. “Cô đơn lắm, phải không? Ở trong căn phòng rỗng tuếch đó, cảm thấy mình chỉ là một món đồ trang sức vô giá trị.”
Lời nói của Gia Huy như những mũi kim đâm thẳng vào sự thật. Cô im lặng.
“Nghe anh nói đây, Huyền,” giọng Gia Huy trở nên nghiêm túc, chứa đựng một sự mạnh mẽ đáng sợ. “Anh trai anh chỉ cần một người vợ hoàn hảo. Còn anh…”
Anh ngừng lại, hơi thở dồn dập.
“Anh cần em.”
“Anh câm đi!” Khánh Huyền gần như hét lên, nhưng cô đã kìm lại, chỉ còn là tiếng thở dốc.
“Em biết, em đã chọn sai,” Gia Huy tiếp tục, không cho cô cơ hội cắt lời. “Và anh sẽ không để em trượt khỏi tay anh thêm lần nào nữa. Cứ sống trong vai trò ‘chị dâu’ của anh đi. Nhưng hãy nhớ, anh sẽ ở ngay đây. Và anh sẽ cướp em khỏi anh ấy.”
Gia Huy kết thúc cuộc gọi. Khánh Huyền đứng đó, điện thoại vẫn còn kề bên tai, tiếng "tút tút" lạnh lẽo như tiếng chuông báo hiệu sự bắt đầu của một cuộc chiến.
Cô quay lại nhìn cầu thang dẫn lên lầu. Ở đó có căn phòng ngủ cô đơn, nơi cô là vợ hợp pháp của Gia Minh. Nhưng trong bóng tối, một cảm giác tội lỗi và kích thích len lỏi: Cô đã trở thành mục tiêu của Gia Huy.
Khánh Huyền khẽ chạm tay lên ngực. Bên dưới lớp vải mỏng, trái tim cô đập thình thịch, không phải vì sợ hãi, mà là vì sự căng thẳng cấm kỵ vừa được nhen nhóm. Cuộc hôn nhân của cô đã bắt đầu bằng sự băng giá, nhưng sẽ kết thúc bằng ngọn lửa của Gia Huy.