Sáng hôm sau, Khánh Huyền tỉnh dậy trong căn phòng tân hôn rộng lớn. Ánh nắng đã tràn ngập, nhưng sự trống trải của đêm qua vẫn còn đọng lại. Gia Minh đã đi Thượng Hải như anh đã nói. Anh chỉ để lại một mẩu giấy nhắn viết tay: “Đã bay. Có việc gì cứ gọi thư ký Trương.” Ngắn gọn, hiệu quả, và hoàn toàn không mang chút hơi ấm nào.
Cô mặc áo choàng tắm, bước ra ban công nhìn xuống khu vườn yên tĩnh. Lời nói của Gia Huy đêm qua vẫn văng vẳng trong đầu, như một câu thần chú cấm đoán: “Anh sẽ cướp em khỏi anh ấy.” Cô tự nhủ đó chỉ là lời nói trong cơn say, nhưng cảm giác kích thích tội lỗi thì không hề biến mất.
Khánh Huyền quyết định phải hành động như một người vợ hiền dâu thảo, để dập tắt ngọn lửa trong lòng mình và cả sự nổi loạn của Gia Huy. Cô xuống bếp, tự tay chuẩn bị bữa sáng và sau đó đến phòng làm việc để sắp xếp lại tài liệu cho Gia Minh. Cô muốn chứng minh với bản thân rằng, cô đã chọn đúng con đường và sẽ sống trọn vẹn với vai trò mới.
Đến chiều, khi Khánh Huyền đang ở trong phòng đọc sách, tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên. Cô nghĩ là người làm vườn hoặc nhân viên giao hàng, nhưng khi liếc qua cửa sổ, cô thấy một chiếc xe thể thao màu đen đỗ ngay trước cửa chính. Trần Gia Huy.
Cô hoảng hốt. Anh ta đến đây làm gì? Anh ta không nên ở đây khi Gia Minh vắng mặt.
Cô vội vàng chạy xuống tầng trệt. Gia Huy đã ở trong phòng khách, anh đang cúi xuống ngắm nghía bức tượng điêu khắc đá cẩm thạch mà Gia Minh rất yêu thích.
“Anh làm gì ở đây?” Khánh Huyền hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng vẫn lộ rõ sự căng thẳng.
Gia Huy ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao găm. Anh mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, khoe cơ bắp rắn chắc và làn da rám nắng, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh một doanh nhân lịch thiệp.
“Chào ‘chị dâu’,” anh nói, nhấn mạnh hai từ đó, giọng điệu vừa mỉa mai vừa đầy sự chiếm hữu. “Anh trai em đi rồi, anh đến xem căn nhà còn thiếu cái gì không.”
“Căn nhà không thiếu gì cả,” cô lạnh lùng đáp. “Anh nên về đi. Tôi không muốn có bất cứ hiểu lầm nào xảy ra.”
“Hiểu lầm?” Anh nhếch mép. “Vậy em muốn anh gọi là gì? Chăm sóc chị dâu thay anh trai à?”
Anh bước lại gần cô, mỗi bước chân đều tạo ra một áp lực vô hình. Khánh Huyền lùi lại một bước, trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ. Mùi nước hoa nam tính, mạnh mẽ của anh nhanh chóng bao trùm lấy không gian.
“Tôi nói rồi, anh đừng làm loạn nữa,” cô thì thầm. “Chuyện của chúng ta kết thúc rồi.”
Gia Huy dừng lại ngay trước mặt cô. Khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một gang tay. Anh đưa tay ra, ngón tay dài, rắn chắc lướt nhẹ qua lọn tóc mai của cô.
“Kết thúc?” Anh cười khẩy, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ. “Em nghĩ sao khi Gia Minh để em ở nhà một mình trong khi anh ta đi bàn chuyện kinh doanh? Anh ta không cần em. Anh ta chỉ cần cái tên Lâm Khánh Huyền. Còn anh…”
Anh nghiêng người, thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng ấm lướt qua làn da khiến cô rùng mình:
“Anh muốn em đến phát điên.”
Cơ thể Khánh Huyền cứng đờ. Cảm giác tội lỗi như một dòng điện chạy dọc sống lưng, nhưng sự khao khát cấm đoán lại đang gào thét trong lòng. Cô biết, chỉ cần cô không đẩy anh ra, mọi ranh giới sẽ bị phá vỡ.
“Anh điên rồi!” Cô đẩy anh ra, hai tay đặt lên vai anh. Lực đẩy yếu ớt, như thể cô đang níu giữ hơn là đẩy đi.
Gia Huy không hề nhúc nhích. Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần hơn một chút.
“Đúng, anh điên vì em,” anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm, gần như tuyệt vọng. “Cả đêm qua, anh nằm mơ thấy em trong bộ váy cưới đó. Đứng bên cạnh anh trai anh. Và anh muốn xé toạc mọi thứ ra.”
Anh thả tay cô ra, lùi lại một bước, như tự ý thức được giới hạn của mình.
“Anh đến để lắp đặt một số camera an ninh cho bố mẹ. Tiện thể,” anh chỉ vào một góc tường. “Có một điểm bị khuất, anh cần kiểm tra lại đường dây.”
Anh lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa. Gia Huy lấy ra một chiếc túi đựng dụng cụ, tạo ra một bức tường vô hình giữa cảm xúc mãnh liệt vừa rồi và công việc hiện tại.
“Anh sẽ làm việc ở tầng hai. Không cần lo lắng, ‘chị dâu’,” anh nói với giọng đầy thách thức.
Trong suốt hai giờ sau đó, Gia Huy làm việc ở tầng hai. Khánh Huyền ở tầng dưới, nhưng cô không thể tập trung. Mỗi tiếng động từ trên lầu – tiếng khoan, tiếng bước chân – đều khiến cô giật mình. Cảm giác anh đang hiện diện trong ngôi nhà này, trong phạm vi riêng tư của cô và Gia Minh, khiến cô cảm thấy bất an và... bị kích thích một cách kỳ lạ.
Cô quyết định lên xem anh làm gì. Cô cần kiểm soát tình hình.
Khánh Huyền bước lên cầu thang, tiếng giày cao gót vang vọng trên sàn gỗ. Cô thấy Gia Huy đang đứng trên một chiếc thang cao, lưng quay về phía cô, tay đang sửa chữa một dây cáp.
“Xong chưa?” cô hỏi, đứng cách anh một khoảng an toàn.
Gia Huy quay lại nhìn, nhưng anh giữ thăng bằng một cách hoàn hảo.
“Sắp rồi. Anh trai em quá cẩn thận, lắp đặt dây cáp rối rắm quá,” anh nhún vai.
Bất chợt, anh trượt chân một chút. Chiếc thang rung lắc.
“Cẩn thận!” Khánh Huyền hoảng hốt, theo phản xạ chạy đến, đưa tay ra đỡ.
Gia Huy không ngã, nhưng anh nghiêng người về phía cô. Anh nhanh chóng nắm lấy vai cô để lấy lại thăng bằng, cả cơ thể anh dựa vào cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Trong giây lát đó, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau. Cô cảm nhận được sức nặng và sự ấm áp của cơ thể anh, sự căng cứng của cơ bắp dưới lớp áo thun mỏng. Ngón tay anh siết nhẹ vai cô, không phải để bám víu, mà là để giữ cô lại.
Khánh Huyền ngước lên. Ánh mắt Gia Huy nhìn cô đầy vẻ tối tăm, thèm khát, nhưng lần này còn có thêm chút gì đó của sự nguy hiểm và tuyệt vọng.
“Anh xin lỗi,” anh nói khẽ. Giọng anh run rẩy. “Anh không cố ý.”
Nhưng cô biết anh đang nói dối. Tai nạn này quá hoàn hảo.
Hơi ấm lan ra từ vai anh qua da thịt cô. Cô cảm thấy môi mình khô khốc, và cô phải dùng hết sức lực để không nhắm mắt lại, không cho phép bản thân chìm đắm trong sự gần gũi cấm đoán này.
Khánh Huyền đẩy nhẹ anh ra, lần này, anh lùi lại ngay lập tức. Anh bước xuống thang, thu dọn dụng cụ một cách vội vàng.
“Xong rồi,” anh nói, không dám nhìn thẳng vào cô. Anh cũng đang run rẩy. Anh lấy chiếc túi và quay lưng bước đi, bước chân vội vã.
Đến cửa, anh quay lại.
“Anh sẽ đến thăm bố mẹ vào cuối tuần,” Gia Huy nói, ánh mắt cuối cùng rực lên. “Anh cũng sẽ đến đây. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, chị dâu.”
Anh đi khỏi, để lại Khánh Huyền đứng giữa hành lang trống trải. Cô đưa tay lên vai, nơi hơi ấm của anh vẫn còn vương lại. Cô không biết mình có đang làm tròn bổn phận của một người vợ hay không. Cô chỉ biết, kể từ ngày hôm đó, bức tường phòng vệ trong lòng cô đã bắt đầu rạn nứt, và người em chồng đang dùng sự khao khát của mình để len lỏi vào từng kẽ hở đó. Căn nhà lớn này đã có vết nứt đầu tiên.