cướp vợ anh trai

Chương 8: Lời Thú Nhận Của Tình Yêu Cấm Đoán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Khánh Huyền tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi và kiệt sức. Gia Minh đã thức dậy trước cô. Anh đang ngồi ở mép giường, đọc tin tức trên điện thoại.

“Anh thấy khỏe hơn chưa?” Khánh Huyền hỏi, giọng khàn khàn.

“Khỏe hơn nhiều rồi,” Gia Minh đáp. “Gia Huy đã giải quyết công việc ổn thỏa. Anh đã gửi lời cảm ơn nó rồi.”

Anh nhìn cô, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi anh, lần đầu tiên sau nhiều ngày.

“Cảm ơn em đã thức đêm chăm sóc anh,” anh nói. “Anh nợ em một ân huệ.”

Khánh Huyền cảm thấy nghẹt thở trước sự chân thành hiếm hoi này. Lời cảm ơn của anh khiến sự tội lỗi trong cô dâng lên gấp bội. Cô vừa chăm sóc anh bằng trách nhiệm, nhưng lại vừa phản bội anh bằng cảm xúc.

“Không có gì,” cô đáp, giọng cô nghe có vẻ khách sáo hơn bình thường.

Trong suốt những ngày tiếp theo, mọi thứ trở lại quỹ đạo bình thường: Gia Minh lại bận rộn, Khánh Huyền lại đóng vai người vợ hoàn hảo. Nhưng sự im lặng giữa họ đã trở nên khác biệt. Nó không còn là sự im lặng của sự xa cách, mà là sự im lặng bị đè nặng bởi bí mật.

Khánh Huyền bắt đầu cảm thấy bị theo dõi. Dù Gia Huy không xuất hiện, nhưng anh ta gửi những tin nhắn ngắn, ẩn ý đến cô.

Tin nhắn 1: “Chiếc ghế sofa ở phòng làm việc rất thoải mái, em có thấy vậy không, chị dâu?”

Tin nhắn 2: “Chúc mừng anh trai em đã khỏe lại. Anh ấy may mắn vì có một người vợ chu đáo. Nhưng sự chu đáo đó là dành cho ai, em biết rõ nhất.”

Những tin nhắn đó khiến cô liên tục phải nhìn quanh, sợ hãi Gia Minh sẽ thấy. Chúng khiến cô cảm thấy bất an, nhưng đồng thời, chúng cũng là sợi dây liên kết duy nhất giữa cô và cảm xúc mãnh liệt của mình.

Tối thứ Bảy, Gia Minh bận đi tiếp khách hàng quan trọng. Khánh Huyền ở nhà một mình. Cô cố gắng làm việc nhà, nấu nướng, nhưng sự cô đơn và cảm giác bị dồn nén quá lớn.

Đúng 9 giờ tối, điện thoại cô reo. Là một số lạ. Cô biết đó là ai.

Khánh Huyền bước ra ban công, nơi có thể nói chuyện mà không sợ ai nghe thấy.

“Alo.”

“Em đang ở nhà một mình, phải không?” Gia Huy hỏi, giọng anh trầm ấm, mang theo sự quan tâm thật sự.

“Anh làm gì đấy?” cô hỏi, cố gắng giữ giọng giận dữ.

“Anh đang ở quán bar, nhưng tâm trí anh đang ở nhà em. Ở trên ban công em đang đứng.”

Khánh Huyền rùng mình. “Sao anh biết tôi đang ở ban công?”

“Vì đó là nơi duy nhất em cảm thấy được hít thở tự do trong căn nhà tù của anh ấy,” Gia Huy nói. “Anh biết em. Anh hiểu em hơn anh trai anh.”

Khánh Huyền im lặng.

“Nghe anh nói đây, Huyền,” giọng Gia Huy trở nên nghiêm túc. “Anh biết em đang giận anh vì những gì đã xảy ra trong phòng làm việc. Em sợ, anh cũng sợ. Nhưng anh không hối hận.”

“Anh không hối hận?” Khánh Huyền cười nhạt. “Anh đã phản bội anh trai mình.”

“Anh phản bội một hợp đồng, không phải một tình yêu,” Gia Huy đáp lại bằng sự giận dữ bị kìm nén. “Anh ta không yêu em. Anh ta mua em. Và em biết không, anh không muốn em là món đồ chơi của anh ta.”

“Đừng nói những lời đó nữa!”

“Anh phải nói!” Gia Huy gần như hét lên. “Anh đã kìm nén suốt ba năm, từ cái ngày anh biết em là người yêu của anh trai mình. Nhưng giờ đây, anh không thể kìm được nữa. Anh không thể thấy em cô đơn trong cuộc hôn nhân không tình yêu đó. Anh không thể thấy em trở nên lạnh lẽo như một bức tượng.”

Gia Huy ngừng lại, thở dốc.

“Huyền… anh cần em. Anh muốn em. Anh yêu em,” anh nói, lời nói của anh là một lời tuyên bố, một lời thú nhận đầy tuyệt vọng. “Tình yêu này là sai trái, là cấm đoán, nhưng nó là sự thật. Anh không muốn chơi trò lén lút nữa. Anh muốn em biết rõ ràng.”

Khánh Huyền tựa vào lan can ban công, nước mắt cô bắt đầu rơi. Lời thú nhận này quá mạnh mẽ, quá chân thật so với sự lạnh lùng của Gia Minh.

“Anh… Anh làm thế là hủy hoại cả ba người chúng ta.”

“Chỉ có tình yêu thật sự mới có thể hủy hoại và xây dựng lại,” Gia Huy nói, giọng anh dịu lại, chứa đầy sự dịu dàng. “Anh sẽ chờ đợi em. Anh sẽ chờ đợi cho đến khi em nhận ra rằng, nơi của em không phải bên cạnh người anh, mà là ở nơi anh đứng.”

“Anh đang đợi điều gì?”

“Anh đợi sự can đảm của em,” Gia Huy đáp. “Anh đợi em bước ra khỏi vai trò ‘chị dâu’ và trở thành người phụ nữ của anh. Anh sẽ cho em thời gian. Nhưng anh cũng sẽ không để em quên anh.”

Gia Huy kết thúc cuộc gọi.

Khánh Huyền đứng đó, điện thoại vẫn còn kề bên tai, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cô không còn cảm thấy giận dữ, cô chỉ cảm thấy bị khuất phục. Gia Huy đã công khai tuyên chiến, không chỉ với Gia Minh, mà còn với chính lương tâm và đạo đức của cô.

Cô đưa tay lên ngực. Tim cô đau nhói vì sự giằng xé. Tình yêu cấm đoán của Gia Huy đã được phơi bày. Nó là một ngọn lửa cuồng nhiệt, sẵn sàng thiêu rụi mọi rào cản.

Cô biết, cô đang ở giữa một ngã ba đường. Một bên là bổn phận lạnh lẽo, một bên là tình yêu tội lỗi. Và cô đang nghiêng về phía thứ hai một cách nguy hiểm.

Lúc này, cô không còn là vợ của Gia Minh. Cô là người phụ nữ đang phải đối mặt với lời thú nhận của tình yêu cấm đoán.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×