Đêm xuống núi Hàn, màn sương dày đặc quấn quanh những tán cây cao, ánh trăng bạc xuyên qua từng khe lá, rải ánh sáng lên con đường đất nhỏ. Lạc Nhạn nằm trên chiếc chiếu trải ngoài hiên nhà, mắt nhắm nghiền, nhưng tâm trí cô vẫn không ngừng chạy theo những hình ảnh mơ hồ vừa hiện lên trong đầu.
Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa một rừng hoa tím, nơi ánh sáng bạc rọi qua từng cành lá. Một thanh kiếm lấp lánh treo trên không trung, và bên cạnh là những bóng người quen thuộc, những gương mặt mà cô không thể nhớ rõ, nhưng khi nhìn vào mắt, tim cô lại nhói đau.
“Đây là… đâu?” cô lẩm bẩm, giọng khẽ run.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm dịu dàng nhưng kỳ bí:
“Ngươi đã trở lại… nhưng ký ức chưa hoàn chỉnh.”
Lạc Nhạn giật mình mở mắt. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ. Cô ngồi bật dậy, tay run run, nhưng trong lòng vẫn bàng hoàng. Những ký ức vụn vặt từ kiếp trước như những mảnh vỡ, hiện lên rồi lại biến mất. Cô nhớ những cánh rừng mù sương, tiếng cười trong trẻo của những người thân xa xưa, và cả một thanh kiếm mà cô từng cầm trong tay, ánh sáng lóe lên rực rỡ như dẫn lối.
Nhưng càng nhớ, cô càng bối rối. Một phần trong cô cảm thấy quen thuộc, nhưng phần khác lại xa lạ đến mức cô không nhận ra chính mình.
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh mới ló dạng, Lạc Nhạn xuống núi tìm Tạ Dương. Anh đang đứng trên triền đá, nhìn về phía thung lũng, dáng vẻ uy nghiêm như một chưởng môn thực thụ.
“Ngươi thức suốt đêm?” Tạ Dương hỏi, giọng trầm nhưng đầy lo lắng.
“Ừ… tôi… tôi mơ thấy một nơi… một thanh kiếm… và rất nhiều người…” Lạc Nhạn cố gắng giải thích, nhưng những hình ảnh trong đầu vẫn hỗn độn, không thể nói rõ.
Tạ Dương tiến lại gần, ánh mắt dịu đi, nhưng vẫn nghiêm nghị: “Đừng cố hiểu ngay. Những ký ức đó là mảnh vụn, cần thời gian để ghép lại. Nhưng ta cảm nhận được năng lực bên trong ngươi đang thức tỉnh. Đây là điều mà người trần bình thường không thể có.”
Lạc Nhạn nhìn anh, vừa hoang mang vừa tò mò. “Năng lực… là gì?”
Tạ Dương nhấc tay, chỉ vào thanh kiếm trên vách đá: “Ngươi có duyên với thanh kiếm ấy. Nó sẽ giúp ta và ngươi đi sâu vào chân lý của kiếp trước và tiên giới. Nhưng cũng nguy hiểm… nếu không kiểm soát, năng lực ấy sẽ cuốn ngươi vào vòng xoáy không lối thoát.”
Trong lòng Lạc Nhạn, một cảm giác vừa sợ hãi vừa thôi thúc dâng lên. Cô muốn chạy trốn, nhưng cũng cảm thấy rằng thanh kiếm và Tạ Dương chính là chìa khóa để tìm lại bản thân.
Buổi chiều hôm đó, khi hai người đi qua thung lũng, một linh hồn nhỏ xuất hiện. Nó trong suốt, phát sáng như pha lê, đôi mắt trong veo nhìn Lạc Nhạn, như nhận ra cô từ đâu đó.
“Ngươi… cô là ai?” Lạc Nhạn hỏi, hơi run rẩy.
Linh hồn chỉ đáp lại bằng ánh sáng dịu dàng, rồi bỗng biến mất, để lại một mảnh giấy nhỏ rơi xuống chân cô. Trên giấy, vẽ một ký hiệu lạ lùng mà cô không thể hiểu, nhưng lại khiến tim cô dội lên nhịp đập mạnh mẽ.
Tạ Dương nhặt giấy lên, ánh mắt sắc bén: “Đây là dấu vết của tiên giới. Nó dẫn chúng ta đi sâu hơn vào bí mật mà ngươi chưa nhận ra.”
Cả hai người im lặng, đi tiếp trong thung lũng. Lạc Nhạn cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp và quen thuộc len lỏi trong cơ thể, như một sợi dây vô hình nối cô với thanh kiếm, với Tạ Dương, và với một thế giới xa xăm mà cô chưa từng thấy.
Buổi tối, khi họ dựng trại nghỉ chân, Lạc Nhạn không thể ngủ. Cô ngồi trước lửa trại, đôi tay đặt lên thanh kiếm. Những ký ức vụn vặt cứ chập chờn hiện về: ánh sáng tiên giới, những cánh rừng bạt ngàn, những giọt nước mắt của một người đàn ông mà cô cảm thấy quen thuộc đến lạ kỳ.
Tạ Dương ngồi bên cạnh, im lặng quan sát. Anh không vội nói, nhưng trong lòng đã quyết định sẽ giúp cô tìm lại toàn bộ ký ức. Bởi anh cảm nhận rằng, không chỉ là một thanh kiếm hay một năng lực, mà là cả một mối liên kết ngàn năm giữa họ, giữa tiên giới và nhân gian.
Trong ánh trăng bạc rải trên thung lũng, Lạc Nhạn cảm thấy tim mình vừa rung động vừa lo lắng. Những ký ức vụn vặt đang dẫn lối cô đi vào một hành trình mà không thể quay đầu. Và cô biết, từ đây, cuộc sống bình thường của một con người trần gian đã chấm dứt…