cứu ! tôi không muốn nổi tiếng!

Chương 3: Buổi Thử Vai Đi Vào Lòng Đất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Kiều An xuất hiện ở phim trường đúng giờ trong sự ngỡ ngàng của Trương Lăng. Cô không trang điểm đậm như mọi khi, chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc xõa tự nhiên. Gương mặt xinh đẹp vốn có của Mộc Trà, khi không bị những lớp phấn dày cộp che lấp, lại toát lên một vẻ thanh thuần, trong trẻo lạ thường. Nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt cô, sẽ thấy một sự bình thản đến mức... lười biếng.

Không khí ở phòng chờ thử vai vô cùng căng thẳng. Hàng chục nữ diễn viên xinh đẹp đang ngồi ôn lại kịch bản, người thì lẩm bẩm đọc thoại, người thì đi qua đi lại. Sự xuất hiện của Mộc Trà, tâm điểm của scandal mấy ngày qua, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Có tò mò, có khinh bỉ, có hả hê.

Kiều An hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt đó. Cô tìm một góc khuất, ngồi xuống, đeo tai nghe và... lim dim ngủ. Giấc mơ về hưu đang vẫy gọi, cô cần dưỡng sức để lát nữa có một màn trình diễn thật vô hồn.

"Số 23, Mộc Trà! Số 24, Lý Nhã Hân! Chuẩn bị!"

Tiếng gọi của nhân viên đoàn phim kéo Kiều An về thực tại. Cô uể oải đứng dậy, cùng một nữ diễn viên khác tên Lý Nhã Hân bước vào phòng thử vai. Lý Nhã Hân là một diễn viên trẻ đang lên, nổi tiếng với hình tượng ngọt ngào, cũng là một trong những người hay bị Mộc Trà "ké fame" lúc trước. Cô ta liếc Kiều An một cái đầy khinh miệt rồi ưỡn ngực bước vào.

Bên trong, đạo diễn Trần, một người đàn ông trung niên có râu quai nón và vẻ mặt khó đăm đăm, ngồi ở ghế trung tâm. Ánh mắt sắc như dao cạo của ông lướt qua hai cô gái, dừng lại ở Mộc Trà lâu hơn một chút rồi tỏ vẻ không quan tâm.

"Lý Nhã Hân, cô diễn trước," ông cất giọng trầm khàn.

Phân cảnh thử vai rất ngắn. Vĩnh An công chúa đứng trên thành lầu, nhìn đất nước mình chìm trong khói lửa. Một tên thái giám đến báo tin cô sẽ bị gả cho tướng quân của nước địch. Công chúa không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Bổn cung biết rồi."

Lý Nhã Hân hít một hơi thật sâu, bắt đầu diễn. Cô ta diễn rất bài bản. Đôi mắt ngấn lệ, bờ vai run rẩy, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại xen lẫn sự uất nghẹn và căm hờn tột độ. Một màn trình diễn đúng chuẩn sách giáo khoa, nhưng đạo diễn Trần chỉ khẽ nhíu mày, không có phản ứng gì thêm.

"Được rồi, người tiếp theo."

Đến lượt Kiều An. Cô bước lên, trong đầu chỉ có một mục tiêu duy nhất: Diễn cho đơ. Đơ như cây cơ. Vô hồn như một con zombie.

Cô không nhìn ra xa xăm, không cố tỏ ra đau khổ. Cô chỉ đứng yên, mắt nhìn xuống một điểm vô định trên sàn nhà. Cả người cô toát ra một khí chất... mệt mỏi. Một sự mệt mỏi và chán đời sâu sắc.

Đạo diễn Trần nhíu mày: "Cô sẵn sàng chưa?"

Kiều An chỉ khẽ gật đầu, thậm chí còn không buồn ngẩng lên.

"Diễn!"

Cô từ từ ngẩng mặt lên, nhưng đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại hoàn toàn trống rỗng. Không có đau thương, không có căm hờn, không có một gợn sóng cảm xúc nào. Cô khẽ mở đôi môi nhợt nhạt, cất lên một giọng nói đều đều, không chút âm sắc.

"Bổn cung biết rồi."

Giọng nói ấy nhẹ bẫng, như một chiếc lá khô rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Nó không chứa đựng sự bi thương, mà chứa đựng một sự chấp nhận số phận đến đáng sợ. Một sự tuyệt vọng đã vượt qua cả ngưỡng cửa của nỗi đau. Đó là tiếng nói của một người đã chết tâm, một người mà cả đất nước, cả thù hận, cả tương lai đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Tất nhiên, đó là những gì người khác cảm nhận. Còn trong đầu Kiều An lúc đó chỉ có một suy nghĩ: "Đọc xong rồi, được về chưa trời? Buồn ngủ quá..."

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Lý Nhã Hân ở bên cạnh khẽ nhếch mép cười. Diễn như vậy mà cũng gọi là diễn? Mộc Trà phen này chết chắc rồi.

Đạo diễn Trần, người từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ vẻ mặt cau có, đột nhiên ngồi thẳng dậy. Ông dụi mắt, nhìn chằm chằm vào Kiều An như thể vừa nhìn thấy sinh vật lạ. Sự im lặng của ông khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Rồi đột nhiên, ông đập mạnh tay xuống bàn.

Rầm!

Kiều An giật bắn mình, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Xong rồi! Lão già này nổi giận rồi! Kế hoạch thành công mỹ mãn!

"Trời đất!" Đạo diễn Trần thốt lên, giọng nói đầy kích động. Ông đứng bật dậy, chỉ tay vào Kiều An, đôi mắt sáng rực lên. "Đây! Đây không phải là bi thương! Đây là sự tuyệt vọng tột cùng! Là nỗi đau đã hóa thành tro tàn, không còn sức để gào thét nữa! Một nỗi đau câm lặng! Diễn xuất có chiều sâu! Tốt! Rất tốt!"

Kiều An: "?"

Cả phòng: "???"

Lý Nhã Hân nụ cười đông cứng trên môi.

Đạo diễn Trần bước nhanh đến trước mặt Kiều An, hai mắt vẫn long lên sòng sọc vì phấn khích. "Cô gái, cô đã cho tôi thấy một Vĩnh An công chúa còn chân thật hơn cả trong tưởng tượng của tôi! Một tâm hồn đã chết! Hoàn hảo! Quá hoàn hảo!"

Ông quay sang trợ lý, giọng nói không thể che giấu sự hài lòng: "Thông báo cho những người còn lại, không cần thử vai nữa!"

Rồi ông quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn đang ngơ ngác của Kiều An và tuyên bố một câu chắc nịch:

"Vai Vĩnh An công chúa là của cô! Ngày mai đến đoàn phim ký hợp đồng!"

Dứt lời, ông vui vẻ quay lưng đi, để lại một mình Kiều An đứng như trời trồng giữa căn phòng. Gương mặt xinh đẹp của cô hóa đá, đôi mắt trống rỗng giờ đây tràn ngập một cảm xúc duy nhất.

Hoảng loạn.

Kế hoạch về hưu hoàn hảo của cô... kế hoạch tự hủy sự nghiệp đi vào lòng đất của cô... đã thất bại một cách thảm hại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×