Ngày hôm sau, Kiều An bị Trương Lăng lôi đến đoàn phim để ký hợp đồng trong trạng thái như người mất hồn. Đêm qua cô đã thức trắng để tìm cách phá hoại vai diễn này. Giả bệnh? Không được, sẽ bị nói là không chuyên nghiệp. Cố tình diễn dở ở phim trường? E là ông đạo diễn Trần lại nhìn ra một "chiều sâu nghệ thuật" nào đó thì còn chết nữa.
Con đường tự hủy xem ra đã bị chặn hết. Kiều An chỉ còn biết thở dài, phó mặc cho số phận.
Phòng làm việc của tổ sản xuất. Người của phòng pháp lý chìa ra bản hợp đồng diễn viên. Kiều An cầm lấy, lật xem qua loa. Và rồi, đôi mắt đang lờ đờ của cô bỗng sáng lên.
Đây rồi! Ánh sáng của đời cô đây rồi!
Bản hợp đồng này, nói một cách dễ hiểu, là một bản hợp đồng "nô lệ". Thù lao cho một vai diễn phụ quan trọng trong một dự án cấp S lại thấp đến mức đáng thương, chỉ bằng một phần mười so với diễn viên cùng cấp. Không những thế, các điều khoản còn vô cùng hà khắc: phải có mặt 24/7 khi đoàn phim yêu cầu, không được vi phạm bất kỳ quy định nào về kỷ luật, nếu gây ra bất kỳ tổn thất nào cho đoàn phim sẽ phải bồi thường gấp mười lần.
Rõ ràng, Starlight Entertainment vẫn đang trừng phạt cô. Họ cho cô cơ hội, nhưng là một cơ hội đầy đày đọa.
Người khác nhìn vào sẽ thấy屈辱. Nhưng Kiều An lại nhìn thấy hy vọng!
Hợp đồng càng hà khắc thì càng có nhiều kẽ hở để vi phạm. Chỉ cần cô "lỡ miệng" tiết lộ chút tình tiết phim, hay "vô tình" đi trễ vài lần, hoặc "ngủ quên" trong lúc quay phim... thì chẳng phải cô sẽ bị đuổi thẳng cổ và còn phải đền một khoản tiền kếch xù sao? Mà cô thì làm gì có tiền mà đền! Cùng lắm là bị công ty sa thải để trừ nợ!
Kế hoạch về hưu lại một lần nữa được thắp lên!
Nghĩ vậy, Kiều An không chút do dự cầm bút lên, ký roẹt tên "Mộc Trà" vào bản hợp đồng trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Ký nhanh gọn lẹ như thể sợ người ta đổi ý.
"Xong rồi, hy vọng chúng ta hợp tác... không vui vẻ cho lắm," cô lẩm bẩm câu cuối.
Vừa bước ra khỏi phòng, đạo diễn Trần đã hồ hởi đi tới, vỗ vai cô một cách thân mật. "Mộc Trà! Tốt lắm! Đến đúng lúc lắm! Lại đây tôi giới thiệu cho cô một người."
Ông kéo cô đi về phía khu vực nghỉ ngơi, nơi có một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía họ. Dù chỉ là bóng lưng, nhưng khí chất vương giả, lạnh lùng toát ra từ người đó cũng đủ khiến người khác phải nín thở.
"Chủ tịch Trịnh! Ngọn gió nào đưa ngài đến phim trường của tôi vậy?" đạo diễn Trần cười sang sảng.
Người đàn ông từ từ quay người lại.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đồng tử của Kiều An co rụt lại.
Trịnh Hạo!
Cái tên trùm cuối đã định đoạt "án tử" cho sự nghiệp của Mộc Trà đây mà! Gương mặt này, khí chất này, còn sắc bén và áp bức hơn cả trong trí nhớ của nguyên chủ. Anh ta đứng đó, cao hơn cô cả một cái đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô như tia X-quang, dường như muốn nhìn thấu cả linh hồn "cá muối" bên trong cô.
Đạo diễn Trần không nhận ra sự bất thường, vẫn nhiệt tình giới thiệu: "Chủ tịch Trịnh, đây là Vĩnh An công chúa của chúng tôi, Mộc Trà! Một viên ngọc thô mà tôi vừa khai quật được đó!"
Trịnh Hạo khẽ nhếch một bên môi, một nụ cười gần như không tồn tại. Anh ta vươn tay ra, giọng nói trầm thấp, từ tính nhưng lại không có chút hơi ấm nào.
"Cô Mộc. Chúc mừng."
Kiều An trong lòng run lên một cái. Bàn tay này liệu có độc không? Cô do dự một giây rồi cũng miễn cưỡng đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay anh ta. Lạnh. Cảm giác đầu tiên của cô là tay anh ta rất lạnh, hệt như con người của anh ta vậy.
"Cảm ơn... Chủ tịch," cô lí nhí, vội vàng rụt tay lại.
Trịnh Hạo nhìn cô không chớp mắt. Ánh mắt anh ta quá sâu, quá sắc bén, khiến Kiều An có cảm giác mọi kế hoạch lười biếng, mọi suy nghĩ muốn phá hoại của cô đều bị anh ta nhìn thấu. Vẻ mặt bình thản có phần chán đời của cô lúc này hoàn toàn khác xa với hình ảnh đầy tham vọng trong hồ sơ. Sự mâu thuẫn này khiến sự hứng thú trong mắt anh càng thêm đậm.
Anh ta khẽ nghiêng đầu, giọng nói vẫn đều đều nhưng lại mang theo một tầng ý nghĩa sâu xa:
"Starlight Entertainment luôn mong đợi những nghệ sĩ có thể tạo ra kỳ tích. Hy vọng cô Mộc... sẽ không làm chúng tôi thất vọng."
Chữ "kỳ tích" được anh ta nhấn mạnh, nghe như một lời khen, nhưng cũng như một lời cảnh cáo.
Kiều An bất giác rùng mình. Cô có một dự cảm chẳng lành.
Con đường về hưu của cô, hình như vừa xuất hiện một chướng ngại vật khổng lồ.