Những ngày tiếp theo, Kiều An sống trong cảnh "địa ngục trần gian". Mỗi ngày, vào đúng giờ ăn trưa và ăn tối, một suất ăn healthy sang trọng nhưng nhạt nhẽo lại được chuyển đến phim trường cho cô. Kế hoạch tăng cân phá sản, tâm trạng của cô cũng tụt dốc không phanh.
Sự chán đời này, một cách thần kỳ nào đó, lại rất hợp với tâm trạng của Vĩnh An công chúa. Diễn xuất của cô vì vậy mà được đạo diễn Trần khen lấy khen để, gọi đó là "phong cách diễn tối giản nhưng chạm đến tận cùng cảm xúc".
Kiều An biết thừa mình chẳng có chút tài năng diễn xuất nào. Để đối phó với những cảnh quay, cô đã tự sáng tạo ra một phương pháp độc nhất vô nhị: Diễn xuất "ký sinh".
Nghĩa là, trong những cảnh diễn tay đôi, cô sẽ không cố gắng diễn, mà chỉ đơn giản là... phản ứng lại với bạn diễn. Đặc biệt là khi diễn cùng nam chính, Ảnh đế Triệu Vũ Tuyên. Anh ta là một diễn viên thực lực, diễn xuất bùng nổ. Khi anh ta diễn cảnh tức giận, Kiều An sẽ thật sự cảm thấy sợ hãi và run rẩy. Khi anh ta diễn cảnh bi thương, đôi mắt cô cũng sẽ tự động đỏ lên vì đồng cảm. Cô như một tấm gương, một ký sinh trùng, hút hết tinh hoa diễn xuất của người khác và biến nó thành phản ứng của mình.
Cách này vừa nhàn thân, vừa hiệu quả đến bất ngờ.
Đạo diễn Trần gật gù khen ngợi: "Xem phản ứng của cô ấy kìa! Tự nhiên! Chân thật! Cô ấy không diễn, cô ấy đang sống cùng nhân vật!"
Kiều An cúi đầu "khiêm tốn", trong lòng thì thầm: Dạ không, cháu chỉ đang lười thôi ạ.
Triệu Vũ Tuyên, với tư cách là bạn diễn trực tiếp, dĩ nhiên là người đầu tiên nhận ra sự đặc biệt này. Ban đầu anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy vô cùng thú vị. Mộc Trà không có kỹ xảo, nhưng lại có một sự nhạy cảm đáng kinh ngạc. Mọi cảm xúc anh ta ném ra, cô đều có thể bắt được và đáp lại một cách chân thật. Diễn cùng cô, anh ta cảm thấy rất thoải mái và thăng hoa.
Sau khi hoàn thành một cảnh quay nội tâm vô cùng phức tạp, cảnh mà Vĩnh An công chúa nhận ra nam chính cũng có nỗi khổ tâm riêng, Triệu Vũ Tuyên đã chủ động bước đến chỗ Kiều An.
"Cô Mộc, diễn xuất của cô hôm nay rất tuyệt vời," anh ta mỉm cười, nụ cười ấm áp như nắng mùa đông.
"Đâu có, là do Ảnh đế diễn hay quá thôi ạ," Kiều An đáp lại theo phản xạ.
"Cô quá khiêm tốn rồi. Diễn xuất của cô rất đặc biệt," anh ta nhìn thẳng vào mắt cô. "Tối nay sau khi tan làm, tôi muốn mời cô một bữa cơm, chúng ta có thể thảo luận thêm về kịch bản, được không?"
Trong một giây, chuông báo động trong đầu Kiều An vang lên inh ỏi. Triệu Vũ Tuyên! Nam chính của truyện gốc! Theo kịch bản, anh ta sẽ dần dần bị sự lương thiện của Bạch Yến Nhi thu hút. Mời cơm nữ phụ phản diện là tình tiết gì đây? Dính líu đến nam nữ chính là con đường nhanh nhất để bị cuốn vào vòng xoáy thị phi, đi ngược lại hoàn toàn với tôn chỉ "về hưu" của cô.
Cô vội vàng xua tay: "Thật ngại quá Ảnh đế, tôi hơi mệt, chắc là..."
Cô còn chưa kịp từ chối xong, một giọng nói ngọt ngào đã vang lên từ phía sau.
"Anh Vũ Tuyên đã có lòng mời, chị Mộc Trà sao lại từ chối vậy? Được cùng Ảnh đế thảo luận kịch bản là vinh dự mà ai cũng ao ước đó."
Bạch Yến Nhi không biết đã đứng đó từ lúc nào, mỉm cười nhìn họ. Câu nói của cô ta nghe thì có vẻ giúp đỡ, nhưng thực chất là đang dồn Kiều An vào thế bí. Nếu cô từ chối nữa, sẽ bị mang tiếng là kiêu ngạo, không tôn trọng tiền bối.
Kiều An thầm chửi trong bụng. Con sen trắng này đúng là âm hồn không tan.
Đúng lúc đó, ở một góc khuất của phim trường, nơi không ai để ý, một chiếc điện thoại đã giơ lên, lặng lẽ chụp lại khoảnh khắc Ảnh đế Triệu Vũ Tuyên đang đứng nói chuyện thân mật với Mộc Trà, trong khi nữ chính Bạch Yến Nhi đứng bên cạnh nhìn họ với ánh mắt phức tạp.
Một cơn bão scandal mới, dường như đang được âm thầm hình thành.