Bốn ngày sau trận chiến tại vùng biển Arcturon.
Căn cứ Stormwall Alpha vẫn còn chìm trong khói bụi và tiếng rít của máy móc. Hàng trăm kỹ sư đang khẩn trương sửa chữa thiệt hại. Titan Vanguard Helios nằm im lặng trong kho chứa khổng lồ, lớp giáp cháy sém, cánh tay trái bị rách toạc, để lộ hàng loạt sợi cáp năng lượng cháy đen.
Elias Ward đứng trên lan can cao nhất, nhìn xuống Titan của mình. Ánh mắt anh trầm mặc. Bên cạnh là Tiến sĩ Raquel Monroe — trưởng nhóm nghiên cứu năng lượng hạt nhân và sinh học Behemoth. Người phụ nữ tóc bạc, khuôn mặt lạnh như băng, đang cầm bảng dữ liệu.
“Anh biết không, Ward,” bà nói khẽ, “máu của con Abyzorn mà anh hạ được có cấu trúc hoàn toàn khác những con trước. Cấu trúc tế bào của nó chứa một chuỗi năng lượng lạ — không phải tự nhiên mà có. Ai đó đã thiết kế chúng.”
Elias quay sang, cau mày. “Ý bà là chúng được tạo ra?”
Raquel gật đầu. “Và tệ hơn… người tạo ra chúng biết rõ cách chúng ta chiến đấu.”
Một cơn gió biển lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi muối và dầu. Elias siết chặt tay vịn. “Bà đang nói tới Dự án Abyss Origin, đúng không?”
Bà ta liếc nhìn anh, ánh mắt như thép. “Anh biết quá nhiều, Ward. Dự án đó bị niêm phong từ mười năm trước.”
Anh đáp khẽ: “Tôi từng nghe bố tôi nói đến nó… trước khi ông mất trong Trận Abyss đầu tiên.”
Raquel im lặng, rồi rút ra một tấm thẻ dữ liệu, đưa cho anh. “Nếu anh thực sự muốn biết sự thật, đến khu nghiên cứu tầng 13 lúc 0200. Nhưng hãy nhớ — có những thứ không nên bị khai quật.”
Căn phòng y tế nằm sâu trong lòng căn cứ. Lina Takara vẫn đang hôn mê, các dây cảm biến bám đầy quanh cổ tay và thái dương. Trên màn hình, sóng não cô dao động bất thường, có những đỉnh xung cao đến mức hệ thống không thể phân tích.
Bác sĩ trưởng Haru nghi hoặc: “Cô ấy không chỉ kết nối với Helios đâu. Sóng thần kinh của cô ấy đang giao thoa với một tần số ngoài dải con người.”
Elias bước vào, nhìn thấy Lina vẫn bất động. Anh ngồi xuống, nắm tay cô. Bàn tay nhỏ lạnh buốt. Anh nhớ lại trong khoảnh khắc giao chiến, Lina đã hét lên ngay trước khi Behemoth xuất hiện — như thể cô cảm nhận được nó từ hàng nghìn dặm.
“Cậu không hiểu đâu, Ward,” Haru nói, giọng thấp. “Cô ấy có thể… đã chạm vào ý thức của Behemoth.”
Elias quay phắt lại. “Ý ông là sao?”
“Những con quái đó không chỉ là sinh vật — chúng là dạng sống có mạng lưới thần kinh liên kết. Và Takara đã vô tình đồng bộ một phần với chúng.”
Anh lặng người. Ánh đèn trắng lạnh lẽo phản chiếu trên mặt kính y tế, phủ lên khuôn mặt Lina vẻ mong manh mà anh chưa từng thấy.
“Cô ấy có thể tỉnh lại không?”
“Có.” Haru nhìn xuống, “nhưng khi tỉnh dậy, cô ấy sẽ không còn như trước.”
Đêm. 02:00.
Elias khoác áo phi công, bước xuống tầng 13. Lối vào bị niêm phong bằng thép dày, có biểu tượng cũ của Liên Minh Phòng Thủ Toàn Cầu – GDF, cùng dòng chữ mờ:
“DỰ ÁN ABYSS ORIGIN – TRUY CẬP BỊ HẠN CHẾ CẤP 0.”
Raquel Monroe đang chờ sẵn. Bà quét thẻ, cánh cửa nặng nề mở ra, hơi lạnh và bụi kim loại phả ra. Cả hai bước vào.
Bên trong là một căn hầm rộng, những bồn chứa khổng lồ phủ bụi. Bên trong mỗi bồn — là xác của các sinh vật Behemoth kích thước nhỏ, bị mổ xẻ. Hệ thống dây thần kinh của chúng được nối với thiết bị nhân tạo, các lõi năng lượng đang phát ánh sáng yếu.
“Đây là nơi mọi thứ bắt đầu,” Raquel nói khẽ. “Trước khi Behemoth đầu tiên xuất hiện ngoài đại dương, chúng tôi đã tìm thấy những mẫu năng lượng lạ dưới đáy vực. Chính GDF đã thử tái tạo nó — tạo ra các mẫu sinh vật thí nghiệm để nghiên cứu vũ khí năng lượng sinh học.”
Elias lùi lại, kinh hãi. “Các người… đã tạo ra chúng?”
Raquel gật chậm rãi. “Chúng tôi tạo ra phiên bản đầu tiên. Nhưng rồi... một ngày, toàn bộ phòng thí nghiệm bị mất kiểm soát. Cánh Cổng Abyss mở ra – từ đó, những con thật xuất hiện. Có ai đó – hoặc thứ gì đó – ở bên kia đã nghe thấy tín hiệu của chúng ta, và đáp lại.”
Bà dừng lại trước một bồn chứa lớn hơn những cái khác. Bên trong là một khối cơ thể khổng lồ, trông như phôi thai khổng lồ của Behemoth, vẫn còn đập nhè nhẹ.
“Đây là Abyss Zero – con đầu tiên. Nó chưa từng được phá hủy, vì nó sống bằng ý thức tập thể của tất cả Behemoth khác.”
Elias nhìn chằm chằm vào nó. Tim anh đập mạnh. Trong đầu, một luồng âm thanh trầm đục vang lên — như tiếng gọi xa xăm giữa đại dương.
“Ward? Anh ổn chứ?” – Raquel hỏi, thấy sắc mặt anh tái đi.
Anh lắc đầu. “Tôi nghe thấy… giọng nói của nó.”
Bà ta sững sờ. “Không thể nào – anh không có liên kết thần kinh.”
“Không, tôi có.” Elias khẽ đáp. “Khi tôi điều khiển Helios cùng Lina… tôi đã thấy hình ảnh này trong tâm trí cô ấy.”
Raquel hiểu ra. “Cầu nối của Titan Frame... không chỉ kết nối hai phi công. Nó còn mở ra lối vào tâm thức tập thể Abyss.”
Bà nhìn anh, giọng khẽ run: “Ward, nếu điều đó đúng, thì chính cô Takara đang bị Abyss nhìn thấu. Khi cô ấy tỉnh lại, nó có thể dùng cô ấy để mở cổng lần nữa.”
Sáng hôm sau.
Báo động vang lên khắp căn cứ. Radar phát hiện hoạt động năng lượng mạnh tại Cánh Cổng Abyss – một xoáy nước khổng lồ đang mở ra, rộng đến hàng trăm cây số. Từ đó, một cột sáng đen vọt thẳng lên trời, xé toạc mây.
Chỉ huy Harland chạy vào trung tâm chỉ huy. “Tình hình?”
“Ba tín hiệu cấp Omega đang trồi lên – không, đợi đã… bốn… năm… sáu!”
“Chúa ơi,” Harland nghiến răng. “Triển khai toàn bộ Titan còn hoạt động. Helios, sẵn sàng ngay khi có thể!”
Trong bệnh viện, Lina đột ngột mở mắt. Màn hình sóng não nhấp nháy điên cuồng. Cô hét lên, giọng lạc đi:
“Đừng mở ra! Abyss đang gọi!”
Kính y tế vỡ vụn. Lina ngồi bật dậy, mắt sáng rực màu lam. Cô nhìn quanh, mồ hôi đầm đìa. “Elias đâu?”
Tại kho Titan, Elias đã vào buồng lái Helios. Cổng kết nối thần kinh kích hoạt. Anh hít sâu, chuẩn bị đồng bộ. Nhưng khi dòng năng lượng truyền qua não, hình ảnh mờ nhòe hiện lên trong đầu anh — những tòa tháp khổng lồ bằng xương mọc giữa lòng đại dương, hàng triệu sinh vật bò quanh một hố đen ánh lam. Ở trung tâm, một thực thể khổng lồ, hình người nhưng không phải con người, đang dang tay ra, như đang đợi ai đó trở về.
“Helios, khởi động đồng bộ,” giọng tự động vang lên.
Nhưng hệ thống báo lỗi.
“Phi công thứ hai không xác định. Đang đồng bộ với tín hiệu ngoài dải...”
Trước khi anh kịp phản ứng, Lina xuất hiện trong khoang lái phụ, vẫn còn bộ đồ y tế, tóc rối bời.
“Lina?! Cô làm gì ở đây?”
“Anh cần tôi.” – giọng cô run, nhưng ánh mắt kiên định. – “Chúng đang tới. Tôi có thể nghe chúng.”
“Không! Cô chưa hồi phục –”
“Tin tôi đi, Elias. Tôi biết phải làm gì.”
Cầu nối kích hoạt. Ánh sáng trắng tràn ngập khoang. Trong tích tắc, tâm trí họ hòa làm một. Elias cảm thấy cơn đau dữ dội, rồi đột nhiên anh thấy chính mình… dưới đáy đại dương.
Một thế giới khác.
Bên kia Abyss.
Những sinh vật khổng lồ bay lượn quanh các tháp năng lượng, những đường ống sáng nối liền chúng vào một trung tâm – nơi “Thực thể Abyss” đang thao túng cổng dịch chuyển. Nó quay đầu nhìn Elias – đôi mắt khổng lồ như hai mặt trời đen.
“Ngươi đã mở cánh cổng, con người. Giờ hãy chứng kiến sự trở lại của Tổ Phụ Đại Dương.”
Elias hét lên, cắt kết nối. Cả Helios rung lắc dữ dội. Lina ngã nhào sang một bên, mồ hôi lạnh túa ra.
“Chúng biết chúng ta ở đây,” cô thều thào.
“Vậy ta phải đi trước khi chúng lên.” Elias siết chặt cần lái. “Điểm đến: Cánh Cổng Abyss.”
Trên màn hình radar, Harland nhìn thấy Helios rời căn cứ, lao thẳng về phía tâm bão năng lượng. Ông hét vào bộ đàm:
“Ward, dừng lại! Đó là tự sát!”
Giọng Elias vang lên, trầm mà kiên định:
“Nếu Abyss Origin là thứ mở ra cổng, thì chúng tôi sẽ là người đóng nó lại.”
Helios lao xuống đại dương, xuyên qua lớp nước sôi sục. Dưới đáy, ánh sáng lam đen cuộn xoáy như cơn lốc vô tận. Behemoth cấp Omega đang trồi lên từng con một, bao vây xung quanh.
Lina nhắm mắt, tâm trí kết nối với sóng thần kinh của chúng. “Elias, tôi có thể làm chậm chúng – chỉ vài phút thôi.”
“Vậy là đủ.”
Helios mở toàn bộ lõi năng lượng, hướng thẳng về tâm xoáy.
“Helios, chế độ tự hủy năng lượng lõi – khởi động.”
“Elias!” – Lina hét lên.
Anh quay sang, mỉm cười. “Nếu đây là kết thúc, ít nhất chúng ta kết thúc cùng nhau.”
Ánh sáng trắng bùng lên. Toàn bộ mặt biển rung chuyển. Một quả cầu năng lượng khổng lồ nổ tung, xé toạc cánh cổng Abyss. Những Behemoth gào thét, tan biến vào hư không.
Cả thế giới rung chuyển trong ánh sáng đó.
Khi mọi thứ lắng xuống, biển lại phẳng lặng. Không còn cổng, không còn quái thú. Chỉ có cơn mưa nhẹ rơi xuống mặt nước lạnh buốt.
Tại Stormwall Alpha, radar mất toàn bộ tín hiệu của Helios. Harland đứng lặng hồi lâu. Raquel Monroe bước tới, giọng khàn:
“Anh ta đã đóng cánh cổng.”
Harland khẽ gật. “Nhưng với giá nào...”
Bà nhìn ra biển xa. “Có lẽ Abyss chưa thực sự biến mất. Chỉ là... đang ngủ yên.”
Trong lòng đại dương, sâu hơn nơi ánh sáng có thể chạm tới, một mảnh vỡ của Helios trôi lơ lửng. Giữa đó, hai bóng người – Elias và Lina – vẫn nắm tay nhau, ánh sáng lam mờ bao quanh. Một giọng nói xa xăm vang lên:
“Họ đã chạm tới Abyss… và Abyss chưa buông tha họ.”