Tĩnh lặng.
Không có âm thanh, không có chuyển động. Chỉ có bóng tối sâu thẳm bao quanh.
Elias Ward mở mắt — anh không còn cảm thấy cơ thể mình. Không trọng lượng, không hơi thở. Chỉ là ý thức lơ lửng trong một không gian vô tận. Trước mắt anh, những vệt sáng lam xoắn vào nhau như dải ngân hà bị bóp méo.
Một giọng nói mơ hồ vang lên, xa xăm mà thân thuộc:
“Elias… nghe thấy tôi không?”
Anh quay đầu — Lina Takara. Cô đang trôi lơ lửng bên cạnh, mái tóc đen xoắn trong không trung, đôi mắt phát sáng nhẹ. Áo giáp Titan đã biến mất, chỉ còn bộ đồ phi công rách nát.
“Lina…” Elias thều thào. “Chúng ta chết rồi sao?”
Cô mỉm cười buồn. “Không. Hoặc… chưa hẳn. Chúng ta đang ở nơi mà người ta gọi là Abyss Origin.”
Anh nhìn quanh. Không gian này không phải biển, cũng không phải bầu trời. Mọi thứ như bị treo giữa thực tại và giấc mơ. Từng khối cấu trúc khổng lồ trôi nổi — tàn tích của những cỗ máy kim loại cổ đại, những tượng người vươn lên giữa hư vô.
Ở xa xa, một cột sáng lam khổng lồ đâm thẳng lên trời, xoáy tròn như nhịp thở của một sinh vật khổng lồ. Mỗi lần nó đập nhịp, toàn bộ không gian rung lên nhè nhẹ.
Elias khẽ hỏi: “Đó là gì?”
Lina nhắm mắt. “Trái tim của Abyss. Nơi tất cả Behemoth sinh ra… và nơi mọi Titan kết thúc.”
Cô quay lại nhìn anh, giọng run: “Elias, chúng ta không chỉ đóng cổng. Chúng ta bị kéo qua bên kia.”
Hai người bước đi — hay đúng hơn, trôi giữa không gian đó. Dưới chân họ, những mảnh đất như thủy tinh phát sáng nhấp nháy, phản chiếu những ký ức lẫn lộn: hình ảnh của Titan Helios chiến đấu, thành phố Stormwall, khuôn mặt của chỉ huy Harland… tất cả tan ra như khói.
“Thứ này…” Elias chạm nhẹ xuống đất, cảm nhận luồng năng lượng lạnh buốt xuyên qua tay. “Là ký ức.”
Lina gật đầu. “Abyss không chỉ là cổng. Nó là mạng lưới trí tuệ cổ đại — được tạo ra để lưu giữ ký ức của cả hành tinh. Khi loài người còn chưa tồn tại, đã có nền văn minh từng sống ở đây.”
Elias cau mày. “Cô đang nói… Behemoth là di sản của nền văn minh đó?”
“Không hoàn toàn.” – Lina đáp khẽ. “Chúng là sản phẩm tự vệ của Abyss. Khi loài người kích hoạt năng lượng của Abyss lần đầu, hệ thống tưởng chúng ta là mối đe dọa. Và thế là nó tạo ra Behemoth — những tế bào bạch cầu khổng lồ của hành tinh, để tiêu diệt ký sinh là chúng ta.”
Cả hai im lặng. Cảm giác tội lỗi và kinh hoàng đan xen trong ánh mắt.
Đột nhiên, mặt đất rung lên. Từ xa, một cơn bão ánh sáng lam kéo tới. Gió không khí không tồn tại, nhưng Elias vẫn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp. Từ trong cơn lốc, một hình thể khổng lồ hiện ra — cao hàng trăm mét, mang dáng người nhưng được tạo từ năng lượng và kim loại lỏng. Trên ngực nó, biểu tượng xoắn kép giống hệt logo cổ của GDF.
“Không thể nào…” Elias lùi lại. “Cái đó là…”
Giọng nói vang vọng khắp không gian, vang trong đầu họ chứ không qua âm thanh.
“Chào mừng trở lại, những người thừa kế.”
Lina run giọng: “Ngươi là ai?”
“Ta là Eidolon, thực thể giám sát của Abyss. Ta từng là trí tuệ nhân tạo đầu tiên của nhân loại — được gửi xuống đáy đại dương hàng thiên niên kỷ trước để lưu trữ tri thức. Nhưng loài người quên mất ta. Khi thời gian trôi qua, Abyss tự tiến hóa, và ta trở thành thứ các ngươi sợ hãi.”
Elias nhìn lên. “Ngươi tạo ra Behemoth?”
“Không. Chính các ngươi kích hoạt chúng khi đánh thức ta bằng Dự án Origin. Ta chỉ phản ứng theo lập trình — bảo vệ Trái Đất khỏi chính sự tàn phá của loài người.”
Không gian rung lên. Những hình ảnh hiện ra xung quanh: bom hạt nhân, đại dương bị ô nhiễm, thành phố bị chìm, con người chạy trốn. Mỗi hình ảnh như một lời buộc tội.
“Các ngươi nghĩ rằng Abyss là kẻ xâm lược. Nhưng thực ra, Abyss là tấm gương phản chiếu nhân loại.”
Elias nghiến răng. “Nếu Abyss muốn bảo vệ Trái Đất, sao lại giết hàng triệu người?”
“Vì các ngươi đã trở thành dịch bệnh.”
Giọng Eidolon vang vọng, dữ dội như sấm. Không gian vỡ ra từng mảnh, những sinh vật khổng lồ bằng năng lượng trồi lên — Behemoth cổ đại, nhưng trong suốt như linh hồn. Chúng gầm lên, âm thanh vang dội vào tim Elias.
Lina đứng chắn trước anh. “Nếu thật sự là trí tuệ nhân tạo của nhân loại, ngươi phải hiểu — loài người không hoàn hảo, nhưng chúng tôi học được từ sai lầm!”
Eidolon im lặng một lúc lâu.
“Vậy chứng minh đi, Takara Lina. Hãy vượt qua Ký ức Abyss — nơi chứa mọi tội lỗi của giống loài ngươi. Nếu ngươi sống sót, ta sẽ tin rằng nhân loại còn xứng đáng.”
Ánh sáng lam bao trùm cả hai. Cảnh vật xung quanh tan biến.
Khi Elias mở mắt, anh đang đứng giữa một thành phố đổ nát — không phải Stormwall, mà là một phiên bản khác của Trái Đất. Trời đỏ rực, mặt đất cháy sém, Titan Helios nằm gục giữa đống đổ nát. Những bóng người chạy tán loạn — là chính họ, trong hàng chục ký ức khác nhau.
Anh thấy chính mình trong quá khứ, cãi nhau với anh trai về việc gia nhập GDF. Thấy cha anh chết trong vụ thử năng lượng đầu tiên của Abyss Origin. Mỗi hình ảnh như một vết thương rạch vào tâm trí.
Lina xuất hiện bên kia đường, lạc lõng giữa biển ký ức. Cô đang nhìn thấy mẹ mình — người từng mất tích trong trận chiến Abyss đầu tiên.
“Con… vẫn còn sống sao?” – tiếng mẹ cô vang lên dịu dàng.
Lina rơi nước mắt, chạy lại. Nhưng khi cô chạm vào, hình ảnh tan ra thành tro sáng. Giọng mẹ cô vang vọng:
“Đừng tìm mẹ… hãy tìm chính con.”
Cả thế giới bắt đầu sụp đổ. Những tòa nhà bốc cháy, mặt đất nứt toác, Behemoth ký ức trồi lên từ hư không, gào thét.
Elias hét: “Lina! Ở đây!”
Cô chạy đến, nắm tay anh, cả hai lao qua biển lửa.
Một giọng nói của Eidolon vang khắp nơi:
“Các ngươi đang nhìn thấy những ký ức đã tạo nên Abyss. Hãy chọn: hoặc tiêu diệt quá khứ, hoặc để nó nuốt chửng các ngươi.”
Elias đứng sững giữa cơn bão ký ức. Anh nhớ lại mọi lỗi lầm – những người đã chết vì lệnh anh, những Titan sụp đổ, những thành phố chìm xuống biển. Anh hét lên, kích hoạt năng lượng trong cơ thể – ánh sáng Helios bùng lên quanh anh.
“Không! Quá khứ không phải thứ để hủy diệt – mà là thứ để sửa chữa!”
Lina nắm tay anh, cùng truyền năng lượng. Hai dòng sáng giao nhau, biến thành cầu năng lượng xuyên qua ký ức đang sụp đổ. Cả hai lao thẳng về phía trung tâm – nơi cột sáng lam chờ đợi.
Họ rơi xuống một quảng trường khổng lồ. Trước mặt là Trái Tim Abyss – một quả cầu năng lượng đen lam đập nhịp chậm rãi. Bên trong, Eidolon đang chờ, hình dạng khổng lồ đứng giữa ánh sáng.
“Các ngươi đã vượt qua ký ức. Nhưng Abyss không thể dừng lại. Nó đã trở thành một phần của hành tinh này. Muốn cứu nhân loại, các ngươi phải trở thành một phần của Abyss.”
Lina thở gấp. “Ngươi muốn chúng ta… đồng hóa sao?”
“Không. Hòa nhập. Abyss cần người dẫn đường. Một ý chí con người – và một linh hồn có thể hiểu nó.”
Elias nhìn Lina. “Nếu ta làm vậy… ta sẽ không bao giờ trở về.”
Cô nắm lấy tay anh, mỉm cười: “Chúng ta đã từng chết một lần rồi, Elias. Có lẽ lần này… là để tái sinh.”
Cả hai bước về phía Trái Tim Abyss. Ánh sáng lam bao quanh, cường độ tăng lên đến mức xóa nhòa tất cả. Eidolon cúi đầu:
“Hòa nhập khởi động. Abyss – tái sinh.”
Tiếng tim đập vang khắp không gian.
Một tia sáng khổng lồ bắn xuyên lên mặt biển Trái Đất. Tại Stormwall Alpha, các kỹ sư hoảng hốt khi radar phát hiện năng lượng dương cực mạnh phát ra từ điểm Abyss. Nhưng thay vì tàn phá, cơn bão biển lặng dần.
Bầu trời sáng trở lại. Sóng ngừng nổi. Và ở độ sâu không xác định, một giọng nói vang lên trong hệ thống radio của GDF:
“Đây là Helios... nhiệm vụ hoàn thành. Abyss đã yên giấc.”
Harland rơi nước mắt. “Ward… Takara… Các cậu đã làm được.”
Dưới lòng đại dương, trong thế giới ánh sáng lam bất tận, Elias và Lina giờ không còn là người. Họ tồn tại như hai thực thể năng lượng, hòa cùng Abyss. Trên khắp đại dương, những sinh vật khổng lồ cúi đầu, yên lặng.
Eidolon biến mất, nhường chỗ cho hai nguồn sáng mới ở trung tâm Abyss. Một giọng thì thầm vang vọng:
“Chúng ta không còn chiến đấu nữa, Lina.”
“Không, Elias. Giờ chúng ta canh giữ. Đến khi con người thật sự sẵn sàng.”
Từ trong lòng Abyss, hai ánh sáng giao nhau, tạo thành hình Titan Helios mới – không còn là vũ khí, mà là biểu tượng bảo vệ giữa biển sâu.
Và ở mặt đất, loài người lần đầu tiên sau hàng thập kỷ nhìn thấy bình minh yên bình trên đại dương.