Hành Trình Đến Thế Giới Bên Ngoài
Sáng thứ Bảy, An Hạ dậy sớm, cảm giác lo lắng đến mức cô thấy rõ ràng cái dạ dày mình đang thắt lại. Việc phải đi bộ trên đường phố đông đúc, bước vào một không gian công cộng, và đối diện với một người đã lâu không gặp khiến cô muốn nôn mửa. Chứng sợ đám đông và không gian mở của cô đang gào thét.
Đúng 8 giờ sáng, Trường Minh gõ cửa. Anh mặc một chiếc áo thun và quần jean đơn giản, trông như một người đang chuẩn bị đi dạo cuối tuần.
“Sẵn sàng chưa, An Hạ?” Anh hỏi, giọng nói bình thường nhưng đôi mắt ánh lên sự quan sát.
An Hạ không đáp. Cô đã đứng sẵn ở cửa, cố gắng hít thở đều đặn. Cô cảm thấy chiếc áo vest làm cô ngột ngạt.
“Chúng ta sẽ đi bằng xe công nghệ,” Trường Minh nói, như đọc được suy nghĩ của cô về việc đi bộ. “Cô không cần phải đi thẳng vào cửa tiệm cà phê ngay. Chúng ta sẽ dừng lại ở con hẻm đối diện, và cô có thể dành một lúc để ‘lấy đà’."
Đó là cách nói giảm nói tránh cho việc trấn an nỗi sợ hãi của cô. An Hạ biết ơn sự tinh tế đó.
Trên xe, An Hạ ngồi nép vào cửa kính, cố gắng không chạm vào Trường Minh. Anh không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng chỉ cho cô thấy những góc phố thú vị, những điều mà cô đã bỏ lỡ khi tự giam mình trong nhà.
“Thử Thách 1 không phải là xin lỗi, An Hạ,” Trường Minh bất ngờ lên tiếng. “Nó là chấp nhận rủi ro bị tổn thương lần nữa. Người đó có thể giận dữ, có thể từ chối cô. Quan trọng là cô phải đối diện, không phải là kết quả.”
Lời nhắc nhở này khiến An Hạ thả lỏng hơn một chút. Cô đã quá tập trung vào nỗi sợ bị người khác từ chối.
2. Tiệm Cà Phê Sách và Ánh Mắt Đầu Tiên
Tiệm cà phê sách "Góc Phố Giữa Trang Sách" nhỏ nhắn, ấm cúng và đầy mùi cà phê rang xay. Đúng như kế hoạch, Trường Minh để An Hạ xuống xe ở một con hẻm gần đó. Cô đứng nấp sau một bức tường, tim đập thình thịch.
Trường Minh tiến vào tiệm trước. Anh chọn một chiếc bàn nhỏ khuất sau giá sách, đủ để quan sát cửa ra vào nhưng lại không quá lộ liễu. Anh ra hiệu cho An Hạ bằng một cái gật đầu nhỏ.
An Hạ nhắm mắt lại. Cô nhắc đi nhắc lại lời hứa của mình với bà Tâm, với ngôi nhà cổ. Hít sâu. Thở ra. Cô không thể thất bại ở nhiệm vụ đầu tiên này.
Cô bước vào.
Tiếng chuông cửa leng keng. Cô ngay lập tức cảm nhận được hàng chục ánh mắt đang nhìn vào mình—một ảo giác do chứng sợ xã hội gây ra. Cô bước đi cứng nhắc, cố gắng nhìn thẳng về phía quầy.
Và cô nhìn thấy Minh Anh.
Minh Anh không thay đổi nhiều. Vẫn mái tóc ngắn tinh nghịch, vẫn nụ cười rạng rỡ, nhưng ẩn chứa một vẻ trưởng thành, chín chắn hơn. Minh Anh đang cười nói với một đồng nghiệp. Khoảnh khắc An Hạ bước vào, nụ cười của Minh Anh tắt ngúm.
Minh Anh nhận ra cô.
An Hạ cảm thấy mình muốn quay lưng chạy trốn, nhưng một cái nhìn nhanh về phía Trường Minh – người đang giả vờ đọc sách – đã giữ cô lại. Anh chỉ im lặng, nhưng sự hiện diện của anh là một điểm tựa vô hình.
“An Hạ?” Minh Anh hỏi, giọng điệu xen lẫn ngạc nhiên và một chút lạnh nhạt.
3. Lời Xin Lỗi Vụng Về và Sự Hỗ Trợ Tinh Tế
An Hạ đi đến trước quầy, cố gắng kiểm soát giọng nói của mình.
“Minh Anh… mình… mình muốn nói chuyện với cậu một lát.”
Minh Anh nhìn An Hạ từ đầu đến chân, ánh mắt đầy thất vọng. “Mình không nghĩ chúng ta còn gì để nói. Năm năm. Cậu biến mất không một lời giải thích, không một tin nhắn. Cậu biết mình đã lo lắng như thế nào không?”
Minh Anh mời cô ngồi vào một chiếc bàn trống, nhưng sự căng thẳng vẫn như một lớp băng mỏng giữa họ.
An Hạ cảm thấy mọi từ ngữ đều mắc kẹt trong cổ họng. Cô đã chuẩn bị một bài phát biểu trong đầu, nhưng giờ nó tan biến. Cô chỉ có thể lắp bắp: “Mình… mình xin lỗi. Mình đã… rất tệ. Khi chuyện gia đình xảy ra, mình… mình đã nghĩ rằng nếu mình cắt đứt mọi mối quan hệ, mình sẽ không làm tổn thương ai nữa. Mình sợ hãi, và mình đã hèn nhát.”
Cô ngước lên, ánh mắt đầy nước mắt. Cô đã nói ra điều đó. Điều mà cô đã che giấu và chối bỏ suốt năm năm.
Minh Anh im lặng một lúc lâu, nhìn thẳng vào đôi mắt sưng húp của An Hạ. “Cậu biết không, mình đã tự hỏi mình đã làm gì sai. Mình đã nghĩ cậu ghét mình. Nếu cậu chỉ nói một câu như thế này sớm hơn…”
An Hạ biết Minh Anh có lý. Cô đã tự khóa mình trong bi kịch của chính mình.
Cô nhìn qua vai Minh Anh, và bắt gặp ánh mắt của Trường Minh. Anh không hề nhìn họ, anh đang nhìn vào cuốn sổ, và dùng ngón tay gõ nhẹ vào trang giấy. Anh đang nhắc nhở cô: "Nói ra những gì cô đã làm tổn thương người ta."
An Hạ hiểu ý. Cô hít sâu: “Minh Anh, mình xin lỗi vì đã khiến cậu cảm thấy như tình bạn của chúng ta không đáng giá. Mình đã từ chối mọi sự giúp đỡ của cậu. Mình đã coi sự lo lắng của cậu là một gánh nặng, và mình đã đổ lỗi cho mọi người vì nỗi đau của mình. Mình đã lấy đi lòng tin của cậu.”
Đó là lời xin lỗi sâu sắc, chân thành nhất.
Minh Anh cuối cùng cũng dịu lại. Cô chạm nhẹ vào tay An Hạ, một cử chỉ khiến An Hạ rụt lại trong thoáng chốc.
“Mình chấp nhận lời xin lỗi của cậu, An Hạ. Nhưng sự tin tưởng thì cần thời gian để xây dựng lại. Mình hy vọng cậu đã tìm được cách vượt qua mọi chuyện.”
Họ nói chuyện thêm một lát, không còn là những người bạn thân cũ, nhưng đã là những người quen có thể nhìn vào mắt nhau. Khi An Hạ đứng dậy, Minh Anh tặng cô một cuốn sách mới.
“Hãy đọc nó. Có lẽ nó sẽ giúp cậu nhìn ra thế giới bên ngoài.”
4. Chiếc Đánh Dấu Đầu Tiên
An Hạ bước ra khỏi tiệm cà phê, cơ thể cô run rẩy vì căng thẳng đã tan biến, thay vào đó là sự nhẹ nhõm đến kiệt sức.
Trường Minh chờ sẵn cô bên ngoài. Anh không hỏi han, không đánh giá. Anh chỉ đưa cho cô một chai nước suối lạnh.
“Cô làm rất tốt,” anh nói.
“Anh có thấy… tôi đã xin lỗi chân thành không?” An Hạ hỏi, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy.
Trường Minh lấy cuốn sổ của bà Tâm ra. Anh nhìn cô, ánh mắt anh lần này đầy sự tôn trọng.
“Cô đã đối diện, cô đã thừa nhận lỗi lầm và cô đã không bỏ chạy. Cô đã nói hơn ba từ.” Anh rút cây bút, và trước mắt An Hạ, anh đặt một dấu tick xanh vào bên cạnh dòng chữ "Thử Thách 1: Lời Xin Lỗi Bị Lãng Quên".
“Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành. Chúc mừng, An Hạ,” anh mỉm cười. Nụ cười lần này không còn là sự lạc quan vô lý, mà là sự công nhận.
An Hạ nhìn vào dấu tick xanh. Lòng cô tràn ngập một cảm xúc mới mẻ, mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ hãi: Niềm tin. Cô đã làm được điều mà cô nghĩ là không thể. Và lần đầu tiên, cô nhìn Trường Minh không còn là kẻ xâm lược, mà là người đã dắt cô đi qua cánh cửa đầu tiên.
“Bây giờ chúng ta về nhà chứ?” cô hỏi.
“Chưa,” Trường Minh lắc đầu. “Quy tắc của tôi. Mười lăm phút. Cô có 15 phút để ngồi ở băng ghế đó và quan sát mọi người đi lại. Hít thở không khí, và chấp nhận sự thật rằng thế giới không sụp đổ khi cô ở bên ngoài.”
An Hạ ngần ngại, nhưng cô làm theo. Cô ngồi xuống băng ghế, đối diện với phố xá nhộn nhịp, và lần đầu tiên trong nhiều năm, cô thấy mình không cố gắng ẩn mình. Cô đang nhìn, và thế giới đang nhìn lại cô.