danh sách hồi sinh

Chương 4: Bóng Đêm và Nỗi Sợ Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc Sống Đảo Ngược

Sau khi hoàn thành Thử Thách 1, cuộc sống của An Hạ thay đổi một cách tinh tế. Dấu tick xanh trên cuốn sổ của bà Tâm như một chiếc huy chương, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô bắt đầu thực hiện "quy tắc" của Trường Minh một cách nghiêm túc hơn: mười lăm phút mỗi ngày ngồi bên cửa sổ, uống một ly trà, và nhìn ra thế giới. Cô vẫn chưa dám mở cửa ban công, nhưng việc nhìn thấy đường phố bên dưới cũng đủ để cô cảm nhận được sự sống đang chuyển động.

Một buổi chiều, Trường Minh gõ cửa. Anh không còn vẻ mặt của một người quản lý dự án nghiêm khắc, mà trông thoải mái hơn, như một người bạn cũ.

“Chào An Hạ,” anh nói, đưa cho cô một chiếc túi giấy. “Tôi nghĩ cô sẽ cần cái này cho Thử Thách 2.”

An Hạ tò mò mở túi. Bên trong là một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ gọn, một chai nước suối, và một chiếc bản đồ in trên giấy. Cô nhìn anh với vẻ hoài nghi.

“Thử Thách 2 là gì?” cô hỏi.

Trường Minh mỉm cười, lật cuốn sổ của bà Tâm đến trang tiếp theo.

Thử Thách 2: Dám đối diện với Bóng Đêm

“An Hạ của bà, hãy đi bộ một mình trong công viên gần nhà vào lúc 9 giờ tối. Đi hết một vòng, không sử dụng bất kỳ phương tiện nào. Cảm nhận không gian bên ngoài vào ban đêm, khi ánh đèn đường soi rọi những bóng cây và chỉ còn lại một mình cháu.”

An Hạ tái mặt. Đi bộ vào ban đêm. Một mình. Nỗi sợ hãi của cô không chỉ giới hạn ở đám đông hay không gian mở, mà còn là bóng tối, là sự cô đơn trong không gian rộng lớn. Biến cố gia đình mà cô đã nhắc đến với Minh Anh có liên quan mật thiết đến bóng đêm và sự cô độc.

“Không thể được,” cô khẽ nói. “Tôi không làm được.”

“Bà cô biết điều đó,” Trường Minh nói, giọng anh trầm xuống, sự đùa cợt biến mất. “Đó là lý do tại sao nó lại là một thử thách. Cô không cần phải đi một mình. Tôi sẽ đi cùng cô, nhưng sẽ giữ khoảng cách. Tôi sẽ chỉ là ‘bóng ma’ của cô.”

An Hạ nhìn anh, đôi mắt cô đầy sự cầu xin. “Làm ơn… đừng bắt tôi. Chúng ta có thể chọn một thử thách khác được không?”

“Không,” Trường Minh kiên quyết. “Quy tắc số hai. Mọi nhiệm vụ phải được thực hiện đầy đủ. Bà Tâm muốn cô đối mặt với điều này. Hãy tin tôi, nó sẽ giải thoát cô.”

2. Cuộc Dạo Bộ Trong Bão Tố Nỗi Sợ

Đúng 9 giờ tối, An Hạ và Trường Minh đứng trước cổng công viên. An Hạ mặc một chiếc áo khoác dày, mặc dù trời không lạnh. Cô bám chặt lấy chiếc đèn pin, tay còn lại siết chặt chiếc điện thoại.

“Tôi sẽ ở cách cô 50 mét,” Trường Minh nói. “Cô cứ đi theo con đường này. Nó sẽ dẫn cô quay trở lại đây.”

An Hạ bước đi. Mỗi bước chân của cô đều nặng trĩu. Tiếng gió xào xạc qua những tán lá như những tiếng thì thầm của bóng ma. Tiếng côn trùng kêu vang làm cô càng thêm hoảng loạn. Cô bật chiếc đèn pin lên, nhưng ánh sáng chỉ đủ để chiếu rọi một không gian nhỏ trước mặt, khiến những khoảng tối xung quanh càng trở nên đáng sợ hơn.

Cô cố gắng không nhìn lại, nhưng cô biết Trường Minh đang ở đó. Cô nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của anh phía sau, như một người bảo vệ vô hình. Sự hiện diện của anh, dù xa cách, cũng đủ để nỗi sợ hãi không nuốt chửng cô.

Khi đi đến một cây cầu nhỏ bắc qua hồ, An Hạ dừng lại. Ký ức ùa về.

Cô thấy lại hình ảnh mình năm 12 tuổi, đêm đó. Cô và mẹ đang đi trên một con đường vắng. Có một vụ cướp. Mẹ cô bị tấn công. Và cô đã bỏ chạy. Cô đã chạy trốn trong sợ hãi, bỏ lại mẹ ở lại. Mẹ cô đã qua khỏi, nhưng chấn thương tâm lý thì không. An Hạ đã sống với cảm giác tội lỗi và sự hèn nhát đó suốt bao nhiêu năm. Nỗi sợ hãi bóng đêm, không gian vắng, và sự cô độc bắt nguồn từ đó. Nó không phải là một nỗi sợ vô cớ, mà là một sự trừng phạt tự áp đặt.

Nước mắt An Hạ rơi. Cô muốn quay đầu lại, muốn trở về căn hộ an toàn, muốn giấu mình trong cái vỏ bọc mà cô đã tạo ra.

3. Lời Thú Nhận Nửa Chừng

Đột nhiên, An Hạ cảm thấy một sự thôi thúc. Cô quay lại. Trường Minh vẫn ở đó, đứng dưới ánh đèn đường, không quá gần, không quá xa. Ánh mắt anh nhìn cô không phải là sự giám sát, mà là sự chia sẻ. Anh cũng có một nỗi buồn ẩn chứa trong đôi mắt mình.

“Trường Minh…” cô khẽ gọi.

Anh bước tới, rút ngắn khoảng cách 50 mét.

“Đừng sợ,” anh nói.

An Hạ không thể kìm nén được nữa. Cô bật khóc. “Tôi… tôi đã bỏ chạy.” Cô thú nhận, giọng cô nghẹn lại. “Đêm đó, mẹ tôi bị tấn công, và tôi đã bỏ chạy. Tôi đã bỏ mẹ lại. Tôi hèn nhát. Mọi người nói tôi không có lỗi, nhưng… tôi biết tôi có lỗi. Đó là lý do tôi không bao giờ muốn bước ra ngoài vào ban đêm nữa. Tôi không thể đối diện với sự hèn nhát của chính mình.”

Trường Minh im lặng lắng nghe. Anh không nói một lời an ủi sáo rỗng. Anh chỉ đưa cho cô một chiếc khăn giấy.

“Vậy thì đêm nay, cô sẽ đối mặt với nó,” anh nói. “Cô đã không bỏ chạy. Cô đã đối diện với quá khứ. Không ai ở đây. Chỉ có cô và tôi. Và tôi ở đây để đảm bảo cô không hèn nhát lần nữa. Đó là giao kèo của chúng ta.”

Anh không chạm vào cô, nhưng lời nói của anh là một vòng tay ấm áp. Anh đứng lại ở vị trí ban đầu của mình, để lại cho cô không gian riêng.

An Hạ lau nước mắt. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc đèn pin, và bước tiếp. Lần này, cô không còn nhìn vào bóng tối, mà nhìn thẳng về phía trước, nơi ánh đèn đường cuối cùng của công viên đang chờ đợi. Cô vẫn sợ, nhưng nỗi sợ đó không còn là sự tê liệt. Đó là một phần của cô, một vết sẹo mà cô đang học cách đối diện.

Khi họ trở về, An Hạ đã đổ mồ hôi. Cô nhìn Trường Minh, người cũng đang thở dốc. Anh đi tới, không nói gì, chỉ lật cuốn sổ của bà Tâm ra. Anh không vội vàng, mà chờ đợi.

An Hạ tự tay đặt một dấu tick xanh bên cạnh Thử Thách 2.

“Tôi đã làm được,” cô nói.

“Không phải cô làm được,” Trường Minh đáp, giọng anh trầm ấm. “Chúng ta đã làm được.”

Đó không còn là một giao kèo công việc. Đó là sự đồng hành. An Hạ nhìn Trường Minh và nhận ra, cô không còn cô đơn trong cuộc chiến này nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×