danh sách hồi sinh

Chương 5: Giao Dịch Cà Phê và Biên Giới Chuyên Môn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Thoải Mái Bất Thường

Sau Thử Thách 2, bầu không khí giữa An Hạ và Trường Minh đã thay đổi từ căng thẳng sang một sự thân mật không mong đợi. An Hạ vẫn khép kín, nhưng cô đã không còn run rẩy mỗi khi anh bước vào phòng. Cô thậm chí còn bắt đầu chủ động hỏi anh về kế hoạch cho các thử thách tiếp theo.

Vào một buổi sáng muộn, Trường Minh đến với hai cốc cà phê mang đi—một ly đen đá không đường và một ly latte nóng.

“Tôi không uống cà phê,” An Hạ nói thẳng, nhưng cô nhìn vào ly latte. Cô đã không uống một giọt cà phê nào trong suốt năm năm, kể từ khi cô tự cấm đoán mọi thú vui nhỏ bé.

“Tôi biết,” Trường Minh đáp, đặt ly latte trước mặt cô. “Nhưng tôi nhớ bà Tâm nói cô từng nghiện cà phê. Thử đi. Đây là một ly latte quế, món cô yêu thích. Chúng ta gọi đây là Giao Dịch Cà Phê—một sự vi phạm quy tắc nhỏ để kỷ niệm hai dấu tick xanh.”

An Hạ ngần ngại. Cô nhìn vào ly cà phê, lớp bọt sữa vẽ hình chiếc lá tinh xảo. Cô đưa tay ra, nhấp một ngụm. Mùi vị ngọt ngào, ấm áp, quen thuộc lập tức đánh thức một góc ký ức bị lãng quên. Mắt cô hơi cay.

“Ngon,” cô thừa nhận, chỉ bằng một từ duy nhất.

Trường Minh chỉ cười, không áp đặt cô phải nói thêm. Anh hiểu rằng với An Hạ, việc thú nhận sự "ngon miệng" cũng đã là một bước tiến lớn.

2. Sự Lộ Diện Của Đam Mê

Họ bắt đầu thảo luận về Thử Thách 3: "Chụp một bức ảnh thật sự vui vẻ."

“Chỉ chụp ảnh vui vẻ thôi sao? Không phải làm một điều gì đó điên rồ à?” An Hạ thắc mắc.

“Bà cô biết cô luôn ép mình phải hoàn hảo, nghiêm túc. Bà muốn cô cười, An Hạ. Một nụ cười chân thật, không phải nụ cười ngoại giao,” Trường Minh giải thích. “Nhưng để cười thật, cô phải thấy vui thật. Và đó là nhiệm vụ của tôi: tìm ra điều gì khiến cô vui.”

Trong khi Trường Minh đang xem xét các địa điểm có thể mang lại niềm vui (một công viên giải trí, một lớp học vẽ, một lễ hội nhỏ), anh vô tình làm đổ cốc cà phê đen của mình lên một chồng giấy tờ để gọn gàng trên bàn.

“Ôi, chết tiệt! Tôi xin lỗi!” Trường Minh vội vàng lấy khăn giấy lau.

An Hạ thở dốc, nhưng cô không tức giận. Cô chỉ tập trung vào chồng giấy bị ướt. Đó không phải là bản vẽ kiến trúc, mà là một xấp tranh phác họa bằng chì đã cũ.

Trường Minh dừng lại, nhìn vào các bức vẽ. Đó là những hình vẽ chi tiết, đầy tính kỹ thuật của những ngôi nhà cổ, những mái vòm, những khung cửa sổ cũ kỹ. Nhưng điều đặc biệt là ánh sáng và bóng tối được xử lý một cách siêu thực, khiến mỗi bức vẽ có hồn và buồn bã đến lạ lùng.

“Đây là… những bức vẽ tuyệt vời,” Trường Minh thành thật khen ngợi. “Cô vẽ từ bao giờ? Cô chưa bao giờ nhắc đến.”

An Hạ vội vàng thu lại xấp tranh, mặt cô hơi đỏ lên. “Chỉ là sở thích thôi. Chỉ là một cách để thư giãn. Nó không quan trọng.”

“Nó quan trọng,” Trường Minh khẳng định, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, không có ý chế giễu hay đánh giá. “Chúng chứa đựng nhiều cảm xúc hơn bất kỳ dự án kiến trúc nào cô đang làm. Cô đang vẽ lại ngôi nhà của bà mình, đúng không? Những góc cô yêu thích.”

An Hạ gật đầu nhẹ. Bà Tâm là người dạy cô vẽ, nhưng sau biến cố, cô chỉ cho phép mình vẽ những thứ vô hồn, hoặc những bức phác thảo kiến trúc khô khan. Những bức vẽ có cảm xúc này là biên giới cuối cùng của cô, nơi cô giấu đi trái tim mình.

3. Đổi Mới Lại Sự Nghiệp

Trường Minh hiểu rằng anh đã vô tình chạm vào một vùng nhạy cảm, nhưng cũng là một chìa khóa. Anh thay đổi chủ đề, nhưng vẫn liên kết nó với mục tiêu của họ.

“Tôi đã có một ý tưởng cho Thử Thách 3, nó liên quan đến những bức vẽ này,” Trường Minh nói. “Ngày mai, chúng ta sẽ đi đến Khu Phố Bích Họa Cũ. Cô sẽ mang theo sổ và chì vẽ. Cô sẽ dành cả ngày để vẽ lại những góc phố đó.”

An Hạ ngạc nhiên: “Vẽ có liên quan gì đến nụ cười?”

“Nó liên quan đến sự giải phóng. Cô đã tự cấm mình làm điều cô yêu thích vì sợ cảm xúc quay trở lại. Hãy vẽ lại, và cô sẽ thấy vui. Khi cô thấy vui, tôi sẽ chụp một bức ảnh. Đó là nụ cười thật nhất.”

Trường Minh đã khéo léo biến một nhiệm vụ đơn giản thành một bước ngoặt nội tâm. Anh không ép buộc cô đối diện với người khác, mà là đối diện với chính cô thông qua đam mê bị kìm nén.

4. Vượt Qua Biên Giới Chuyên Môn

Buổi tối, Trường Minh chuẩn bị rời đi. An Hạ tiễn anh ra cửa. Anh quay lại, ánh mắt anh hơi phức tạp.

“An Hạ,” anh gọi. “Có một điều tôi cần nói rõ. Tôi nhận tiền thù lao từ di chúc, và tôi là người giám sát của cô. Nhưng tôi không phải là người đang cố gắng lừa gạt cô. Những lời tôi nói về sự can đảm của cô, và về những bức vẽ đó, là thật lòng. Tôi cũng có những sai lầm. Tôi cũng đã thất bại trong sự nghiệp và mất đi nhiều thứ tôi yêu quý. Tôi hiểu cảm giác của cô, dù không thể nói ra hết.”

Anh đã vượt qua biên giới chuyên môn giữa họ, tự nguyện mở lòng mình một chút. Đây là lần đầu tiên Trường Minh nói về thất bại của cá nhân anh.

An Hạ nhìn thẳng vào mắt anh, sự nghi ngờ ban đầu đã giảm bớt. Cô gật đầu nhẹ, chấp nhận lời thú nhận đó.

“Cảm ơn,” cô khẽ đáp. “Về cà phê, và cả chuyện anh đã thấy những bức vẽ.”

Trường Minh mỉm cười, một nụ cười ấm áp, không còn tính toán hay chuyên nghiệp.

“Hẹn gặp cô ở Góc Phố Bích Họa. Hãy mang theo đôi giày thoải mái nhất của cô.”

An Hạ đóng cửa lại. Cô đi thẳng đến bàn làm việc. Không phải để làm việc, mà là để lấy chiếc sổ vẽ bị ố cà phê. Cô mở ra, vuốt ve những nét chì, và cảm thấy một luồng năng lượng sống, một sự mong chờ nhỏ bé mà cô đã không cảm nhận được trong nhiều năm. Cô đã sẵn sàng cho ngày mai, không phải vì di chúc, mà vì sự giải phóng của chính cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×