Khu Phố Hồi Sinh
Sáng hôm sau, An Hạ mặc chiếc áo phông đơn giản và quần jean, điều mà cô hiếm khi làm. Cô mang theo một chiếc ba lô đựng sổ vẽ và một hộp chì. Trường Minh đến đón cô, anh đã chuẩn bị một chiếc máy ảnh film cũ.
Họ đến Khu Phố Bích Họa, một con hẻm nhỏ nổi tiếng với những bức tranh tường đầy màu sắc và những ngôi nhà cổ kính. Nơi đây đông đúc, nhộn nhịp, nhưng không mang lại cảm giác ngột ngạt như trung tâm thương mại. An Hạ cảm thấy lo lắng, nhưng sự hứng thú với những bức tường đầy nghệ thuật đã lấn át nỗi sợ hãi.
Trường Minh đưa An Hạ đến một góc khuất, nơi có một bức tranh tường vẽ một cặp vợ chồng già đang mỉm cười. "Cô có thể ngồi đây," anh nói. "Tôi sẽ đi tìm một góc khác để chụp phong cảnh. Mọi người ở đây đều tập trung vào việc chụp ảnh, nên không ai để ý đến cô đâu."
An Hạ cảm thấy biết ơn. Cô ngồi xuống, mở sổ vẽ và bắt đầu phác thảo. Những nét chì của cô lướt trên giấy một cách tự nhiên. Cô vẽ lại từng chi tiết nhỏ: nếp nhăn trên khuôn mặt bà lão, ánh mắt lấp lánh của ông cụ, những vết nứt trên tường.
Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Mọi lo âu đều tan biến. Cô không còn nghe thấy tiếng cười nói của đám đông, tiếng rao hàng của những người bán rong. Chỉ còn lại cô, cây chì, và những cảm xúc đang được giải phóng.
Trường Minh quay lại sau khoảng một giờ. Anh đứng từ xa, quan sát An Hạ. Anh thấy cô đang mỉm cười. Đó không phải là một nụ cười gượng gạo, mà là nụ cười của sự tập trung và niềm hạnh phúc. Ánh mắt cô sáng lên.
Anh đưa máy ảnh lên, lấy nét, và chụp. Không phải một bức ảnh selfie, mà là một bức ảnh chân thật về một người đang tìm lại chính mình.
2. Một Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
Khi An Hạ hoàn thành bức vẽ, cô nhìn lên và thấy Trường Minh đang đi về phía cô, tay cầm hai cốc trà chanh.
"Thế nào rồi?" anh hỏi, đưa cho cô một cốc. "Cô đã vẽ được gì chưa?"
An Hạ đưa sổ vẽ cho anh xem. Bức phác họa của cô không chỉ là một bản sao chép, mà còn là một tác phẩm đầy cảm xúc. Nó thể hiện được sự ấm áp, sự bình yên và cả nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt của hai ông bà.
Trường Minh nhìn vào bức vẽ, ánh mắt anh đầy kinh ngạc. "Cô là một nghệ sĩ thực thụ, An Hạ," anh nói. "Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể truyền tải cảm xúc vào những bức vẽ như thế này."
An Hạ mỉm cười. Lời khen của anh khiến cô cảm thấy ấm lòng. "Cảm ơn anh," cô đáp. "Đó chỉ là một chút sở thích thôi."
"Không, nó không chỉ là sở thích," Trường Minh nói. "Nó là một phần của cô. Một phần mà cô đã giấu kín bấy lâu nay."
Họ đi dạo quanh khu phố, nói chuyện về những bức tranh tường, về những câu chuyện đằng sau mỗi bức vẽ. An Hạ cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết khi ở bên anh. Cô bắt đầu kể cho anh nghe về bà cô, về những lần bà đưa cô đến đây để tìm cảm hứng.
"Bà luôn nói với tôi rằng, kiến trúc không chỉ là những khối bê tông vô hồn, mà là những tác phẩm nghệ thuật có thể chữa lành vết thương của con người," An Hạ nói. "Nhưng tôi đã quên mất điều đó."
3. Nụ Cười Từ Trái Tim
Trường Minh dừng lại trước một bức tường trống. "Thử thách tiếp theo của chúng ta," anh nói. "Đừng lo, nó không nằm trong danh sách. Cô có muốn vẽ một bức tranh tường ở đây không? Chúng ta có thể xin phép chủ nhà. Tôi tin cô có thể làm được."
An Hạ nhìn vào bức tường trắng, rồi nhìn vào Trường Minh. Đôi mắt anh đầy sự tin tưởng và động viên. Cô đã nghĩ về việc vẽ tranh tường từ lâu, nhưng cô luôn sợ hãi việc phải làm việc ngoài trời, trước mặt mọi người.
Nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi đó không còn lớn nữa. Cô đã đối diện với nó. Cô đã đi bộ một mình trong đêm, đã xin lỗi bạn cũ. Và cô đã tìm thấy niềm vui trong việc vẽ.
"Tôi... tôi muốn thử," cô nói.
Trường Minh mỉm cười. Anh lấy chiếc máy ảnh ra, đặt hẹn giờ, và chạy đến đứng cạnh An Hạ. "Nào, nhìn thẳng vào máy ảnh và cười đi," anh nói. "Một nụ cười thật sự, không phải là nụ cười gượng gạo."
An Hạ nhìn vào máy ảnh, rồi nhìn sang Trường Minh. Ánh mắt anh đầy sự ấm áp, động viên. Cô cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm. Cô không còn cảm thấy áp lực phải cười, mà là muốn cười.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, nhìn thẳng vào ống kính và cười. Nụ cười đó không phải là nụ cười của một người chiến thắng, mà là nụ cười của một người đã tìm lại được chính mình.
"Tách!"
Tiếng máy ảnh vang lên. Trường Minh chạy lại, nhìn vào bức ảnh. Anh đưa cho An Hạ xem. Bức ảnh không hoàn hảo. Nụ cười của cô không rạng rỡ như một người mẫu chuyên nghiệp, nhưng nó có hồn. Nó là nụ cười của An Hạ, của một người đã vượt qua nỗi sợ hãi để sống lại.
Trường Minh lật cuốn sổ của bà Tâm ra, đặt một dấu tick xanh vào bên cạnh Thử Thách 3.
"Hoàn thành," anh nói. "Và cô đã làm được điều đó một cách xuất sắc."
An Hạ nhìn vào dấu tick xanh, rồi nhìn vào bức ảnh. Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm khó tả. Cô đã vượt qua một rào cản lớn. Cô đã tìm thấy niềm vui, và cô đã chia sẻ niềm vui đó với một người.
"Cảm ơn anh," cô nói. "Cảm ơn anh đã giúp tôi."
Trường Minh chỉ mỉm cười. "Chúng ta là một đội," anh đáp. "Bây giờ, chúng ta đi ăn kem thôi. Đây là phần thưởng cho đội của chúng ta."
An Hạ gật đầu. Cô không còn cảm thấy e ngại khi đi vào một quán kem đông đúc. Cô cảm thấy tự do, như một con chim đã tìm thấy bầu trời.