An Hạ trở về căn nhà của bà Tâm sau chuyến đi thành công đến Khu Phố Bích Họa. Cô không còn phải đối diện với nỗi sợ hãi xã hội gay gắt, nhưng một loại áp lực khác đang chờ đợi cô. Sáng sớm hôm sau, Trường Minh đến và lật cuốn sổ cũ kỹ sang trang kế tiếp.
Thử Thách 4: Mở Căn Phòng Bị Niêm Phong
“An Hạ của bà, hãy mở khóa căn phòng phía sau gác mái. Ở đó có một thứ quan trọng đã bị chôn vùi cùng với những ký ức. Lấy ra thứ đó, lau sạch bụi bặm, và đặt nó ở nơi dễ thấy nhất trong nhà cháu.”
An Hạ cảm thấy lạnh sống lưng. Căn phòng phía sau gác mái. Đó là căn phòng mà mẹ cô từng sử dụng làm phòng vẽ, và sau biến cố, nó đã bị khóa lại, niêm phong bằng sự im lặng và nỗi đau của cả gia đình. Không một ai trong nhà dám nhắc đến nó, chứ đừng nói là bước vào.
"Tôi không nghĩ tôi có thể làm điều này," An Hạ nói, giọng cô khẽ run. "Căn phòng đó... là nơi chứa đựng mọi thứ. Tôi không muốn khơi lại."
Trường Minh ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm sâu sắc, không còn chút vẻ giám sát nào. "Căn phòng đó không phải là một cái bẫy, An Hạ. Nó là một kho chứa. Bà cô muốn cô lấy lại thứ cô đã mất. Không phải ngôi nhà, mà là một phần của cô."
Họ cùng nhau lên gác mái. Không gian gác mái vốn đã bụi bặm, nhưng cánh cửa gỗ sẫm màu nằm khuất trong góc có vẻ bị thời gian bỏ quên hoàn toàn. Chiếc khóa đã rỉ sét, và An Hạ phải dùng một chiếc chìa khóa cũ kỹ, được giấu trong một hộp đồ may vá của bà, để mở nó. Tiếng "cạch" của ổ khóa vang lên, kéo theo một tiếng cọt kẹt kinh hoàng khi cánh cửa được đẩy mở.
Căn phòng ngập tràn bóng tối, mùi ẩm mốc và mùi sơn dầu đã khô. Trường Minh bật đèn pin điện thoại. Ánh sáng vàng yếu ớt chiếu rọi lên một chiếc giá vẽ đã bị phủ trắng bởi lớp vải cũ kỹ và bụi bặm. An Hạ bước vào, cô hít một hơi thật sâu để đối diện với tất cả những kỷ niệm đang ùa về. Cô nhớ những lần mẹ cô cười, tay cầm cọ vẽ, ánh mắt lấp lánh đam mê. Cô nhớ những ngày cô bé An Hạ ngồi dưới sàn, tập vẽ nguệch ngoạc.
Cô tiến đến chiếc giá vẽ, run rẩy vén tấm vải. Dưới đó là một bức tranh chưa hoàn thành của mẹ cô: một bức tranh phong cảnh, nơi bầu trời được vẽ rực rỡ nhưng phía dưới lại là một khoảng trống lớn chưa kịp tô màu. Dưới chân giá vẽ, có một chiếc hộp gỗ nhỏ. An Hạ mở ra. Bên trong là một bộ cọ vẽ cũ, đã khô cứng, và một bức thư tay của mẹ cô, đề ngày trước biến cố.
Bức thư không hề nhắc đến nỗi buồn, mà chỉ là một lời hứa: “An Hạ yêu quý của mẹ, mẹ đang vẽ một bức tranh về nơi chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau. Khi mẹ hoàn thành nó, chúng ta sẽ đi. Con hãy nhớ, cuộc sống luôn có nhiều khoảng trống để chúng ta tự mình tô màu.”
An Hạ bật khóc nức nở. Cô không khóc vì nỗi đau, mà vì sự giải thoát. Cô ôm lấy chiếc hộp gỗ và bức thư. Cô không còn thấy sự hèn nhát của mình, mà thấy tình yêu và niềm hy vọng của mẹ.
Trường Minh nhẹ nhàng bước vào phòng, đứng lặng lẽ bên cạnh cô. Anh không hỏi, anh chỉ chờ đợi. Mãi đến khi An Hạ bình tĩnh lại, anh mới lên tiếng, giọng anh trầm hơn bao giờ hết.
"Tôi hiểu cảm giác của cô," anh nói, không phải như một người giám sát, mà như một người bạn đã từng trải. "Tôi cũng đã từng niêm phong lại một thứ. Công ty du lịch mạo hiểm của tôi. Tôi đã đầu tư mọi thứ vào đó, nhưng trong một chuyến leo núi, tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm, và một người bạn đã bị thương nặng. Tôi đã bán mọi thứ, đóng cửa công ty, và niêm phong lại niềm đam mê của mình." Anh ngước nhìn cô, đôi mắt anh chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm. "Giống như căn phòng này. Đó không chỉ là thất bại nghề nghiệp. Đó là sự trừng phạt tự áp đặt."
Lời thú nhận bất ngờ này khiến An Hạ ngạc nhiên. Cô nhận ra rằng, Trường Minh cũng không phải là người hoàn hảo. Anh là một mảnh vỡ khác, đang tìm cách hàn gắn. Cô gật đầu, lần đầu tiên thực sự đồng cảm với anh.
"Giờ thì," Trường Minh nói, quay trở lại với vai trò của mình, "Cô đã tìm thấy thứ quan trọng. Hãy lau sạch bụi bặm, An Hạ. Và đặt nó ở nơi dễ thấy nhất. Đừng giấu nó nữa."
An Hạ mang chiếc giá vẽ và chiếc hộp cọ xuống nhà. Cô tỉ mỉ lau sạch từng chiếc cọ, lau sạch bức tranh dang dở của mẹ. Cô đặt chiếc giá vẽ ở góc phòng khách, nơi ánh sáng ban ngày có thể chiếu vào bức tranh. Nó như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn còn những khoảng trống đang chờ cô lấp đầy.
Tối hôm đó, Trường Minh đánh dấu tick xanh cho Thử Thách 4. Cả hai đều biết, Thử thách này không chỉ mở ra cánh cửa bị khóa của căn phòng cũ, mà còn mở ra cánh cửa cho sự hiểu biết và tin tưởng sâu sắc hơn giữa hai con người. Họ không còn là kẻ tự kỷ và người hướng ngoại, họ là hai linh hồn đang cùng nhau tìm lại ánh sáng.