danh sách hồi sinh

Chương 8: Mảnh Ghép Tiền Tình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Hạ đã đặt chiếc giá vẽ của mẹ ở góc phòng khách, nơi nó thu hút mọi ánh nhìn. Tuy nhiên, nó không mang lại sự bình yên tuyệt đối. Thử Thách 5 tiếp theo đã được Trường Minh chuẩn bị, và nó lại là một cuộc đối đầu cảm xúc khác.

Thử Thách 5: Đối Diện Với Lời Thất Hứa

“An Hạ của bà, hãy gặp gỡ và trò chuyện với người mà cháu đã khiến thất vọng cách đây bảy năm, khi cháu quyết định từ bỏ con đường đã chọn. Hãy nghe họ nói, và thừa nhận sự hối tiếc của cháu.”

An Hạ đọc dòng chữ, mặt cô tái mét. Bảy năm trước, cô đã từng được nhận vào một chương trình học bổng danh giá ở nước ngoài, theo đuổi đam mê kiến trúc cổ điển. Nhưng vì sợ hãi việc phải xa gia đình và môi trường mới, cô đã hủy bỏ tất cả vào phút cuối. Người đã giúp cô nộp hồ sơ, người thầy cô đã hứa sẽ theo học, là Giáo sư Khải, một kiến trúc sư lừng danh đã nghỉ hưu.

"Không thể nào," An Hạ lẩm bẩm. "Ông ấy sẽ ghét tôi. Tôi đã khiến ông thất vọng khủng khiếp."

Trường Minh đã liên lạc được với Giáo sư Khải, sắp xếp một cuộc hẹn vào chiều hôm đó tại nhà riêng của ông.

"An Hạ, đây là thử thách về sự dũng cảm chịu trách nhiệm," Trường Minh nói. "Cô phải đối diện với thực tế rằng cô đã khiến một người tin tưởng mình tổn thương, không chỉ bằng hành động mà còn bằng cách trốn tránh sự thật suốt bấy lâu. Chúng ta đi thôi."

Trên đường đến nhà Giáo sư Khải, An Hạ run rẩy đến mức không thể tự cầm cốc nước. Trường Minh thấy cô đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Anh biết rằng để giúp cô, anh cần phải phá vỡ rào cản phòng thủ của chính mình.

"Lúc trước, tôi nói tôi đã đóng cửa công ty du lịch mạo hiểm vì một tai nạn," Trường Minh bắt đầu, giọng anh trầm hẳn. "Nhưng sự thật còn tồi tệ hơn. Người bị thương là Thắng, cộng sự thân nhất và cũng là người tài trợ chính cho dự án. Chúng tôi đã lên kế hoạch chinh phục đỉnh núi đó từ khi còn học đại học. Chính tôi là người đã đưa ra quyết định tiếp tục đi trong điều kiện thời tiết xấu. Khi tai nạn xảy ra, tôi đã cứu được anh ấy, nhưng anh ấy bị chấn thương cột sống vĩnh viễn. Không phải chỉ là thất bại kinh doanh, An Hạ. Đó là mất mát con người."

Anh ngừng lại, hít một hơi sâu. An Hạ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy sự tan vỡ hoàn toàn trong ánh mắt anh.

"Anh ấy không hận tôi. Nhưng tôi đã thất hứa với anh ấy về một giấc mơ. Sau đó, tôi không chỉ đóng cửa công ty mà còn tự giam mình trong căn hộ thuê, làm công việc lặt vặt. Tôi tự thuyết phục mình rằng tôi không xứng đáng với mạo hiểm hay ước mơ nào nữa. Giống như cô tự thuyết phục mình rằng cô không xứng đáng với ngôi nhà này," Trường Minh nói, giọng anh có một sự đồng điệu sâu sắc. "Tôi đang ở đây không chỉ vì tiền thù lao của bà Tâm. Tôi ở đây để tự cứu mình, thông qua việc giúp cô tìm lại con đường."

Sự thú nhận này đã làm tan chảy một phần lớp băng trong lòng An Hạ. Cô nhận ra sự hèn nhát của cô và sự hèn nhát của Trường Minh có cùng một gốc rễ: sợ hãi việc gây ra thêm tổn thương.

"Vậy anh... anh cũng đang thực hiện 'Danh Sách Hồi Sinh' của riêng mình," An Hạ thì thầm.

"Chính xác," anh gật đầu. "Tôi là người giám sát cô, nhưng cô cũng là người giám sát tôi."

Khi họ đến nhà Giáo sư Khải, An Hạ đã lấy lại được bình tĩnh. Cô bước vào căn phòng khách đầy sách và mô hình kiến trúc, cảm thấy sự tôn trọng và cảm giác tội lỗi đan xen.

Giáo sư Khải, một người đàn ông lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, không hề tức giận. Ông chỉ bày tỏ sự thất vọng sâu sắc.

"An Hạ," ông nói. "Điều khiến tôi thất vọng không phải là việc cháu không đi du học. Mà là cháu đã lừa dối bản thân mình. Cháu sợ hãi việc phải đối diện với áp lực lớn, nên cháu đã chọn cách tự hủy hoại tương lai do chính mình tạo ra. Cháu đã vứt bỏ một cơ hội không chỉ cho cháu, mà còn cho cả những người khác tin tưởng vào tài năng của cháu."

An Hạ cúi đầu. Cô không bào chữa, không biện minh. Cô thừa nhận tất cả.

"Thưa giáo sư, cháu xin lỗi. Cháu đã hèn nhát. Cháu đã lãng phí sự tin tưởng và thời gian quý báu của thầy. Cháu đã mất đi niềm tin vào bản thân cháu sau biến cố gia đình, và cháu đã nghĩ rằng cách duy nhất để bảo vệ mình là không cố gắng bất cứ điều gì nữa."

Cô nhìn thẳng vào mắt ông: "Nhưng bây giờ, cháu đang học cách sửa chữa. Cháu sẽ không bao giờ để tài năng của mình bị chôn vùi nữa."

Giáo sư Khải mỉm cười, một nụ cười ấm áp như ánh sáng chiều tà. "Thầy chỉ cần nghe điều đó, An Hạ. Thầy không cần một lời xin lỗi. Thầy cần một lời hứa về tương lai."

Khi ra về, An Hạ cảm thấy một gánh nặng nữa đã được trút bỏ. Cô đã đối diện với thất bại trong quá khứ của mình, và đổi lại, cô đã nhận được sự thấu hiểu từ người thầy cũ và sự tin tưởng từ Trường Minh.

Trường Minh không cần hỏi. Anh chỉ đưa cuốn sổ ra. An Hạ tự tay đặt dấu tick xanh cho Thử Thách 5.

"Chúng ta đã đi được nửa chặng đường của sự hèn nhát," Trường Minh nói, ánh mắt anh đầy sự hài lòng. "Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm niềm vui. Thử thách tiếp theo, tôi đoán, sẽ không còn là đối diện với nỗi đau, mà là đối diện với chính hạnh phúc."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×